Trên đường quay về bệnh viện, Từ Tử Thanh im lặng không nói lời nào. Khi hai người vào phòng bệnh, Từ Tấn Phu đang được cô y tá đỡ ngồi dậy, tinh thần của ông tốt hơn trước rất nhiều.
“Bố!”, “Chủ tịch!” Cả hai cùng lên tiếng.
“Sao hai người lại cùng đến đây?” Từ Tấn Phu giơ tay. “Ngồi đi!”
Giọng nói của Từ Tấn Phu rất nhẹ, phát âm còn chưa chuẩn. Từ Tử Thanh biết ý giải thích: “Tổng giám đốc Tưởng đến đây để trực tiếp báo cáo tình hình mới nhất với bố, nhưng thấy bố đang ngủ trưa nên chúng con ra ngoài ăn cơm. Vì vậy chúng con mới về cùng nhau ạ!”
Từ Tấn Phu hiếm khi tỏ ra hài lòng về ai đó như vậy. “Tôi tin tưởng năng lực của Tưởng tiên sinh nên mới yên tâm giao công ty cho cậu quản lý. Cậu không cần báo cáo với tôi.”
Ông nhìn Từ Tử Thanh và Tưởng Úc Nam bằng ánh mắt rất ôn hòa, dịu dàng.
Từ Tử Thanh vừa gọt táo cho Từ Tấn Phu vừa thỏ thẻ: “Bố tôi thường bảo tôi phải học hỏi nhiều ở Tổng giám đốc.”
Tưởng Úc Nam mỉm cười, đón nhận lời tán dương. Từ Tử Thanh gọt một quả táo cho bố, rồi gọt một quả cho Tưởng Úc Nam. Anh vừa đưa tay ra nhận, cửa phòng bệnh đột nhiên mở toang.
Từ Tử Thanh giật mình, quay lại, thấy Viêm Lương đang đứng ở cửa. Từ Tấn Phu cũng sửng sốt. Chỉ có Tưởng Úc Nam không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí khóe mắt còn ẩn hiện ý cười. Ngay sau đó, Từ Tử Thanh mỉm cười. “Sao em lại đến đây?”
Viêm Lương lạnh lùng nhìn cô ta rồi từ từ tiến lại gần. Cô đột nhiên quăng tập tài liệu trúng gương mặt đang tươi cười của Từ Tử Thanh. Nụ cười của Từ Tử Thanh đông cứng trong giây lát. Tài liệu bay tung tóe, Từ Tấn Phu nổi giận. “Viêm Lương! Cô lại định giở trò gì hả?”
Nghe câu chất vấn của Từ Tấn Phu, Viêm Lương chỉ liếc bố cô một cái rồi lại dán mắt vào Từ Tử Thanh. “Bố hãy hỏi xem con gái yêu quý của bố đã gây ra chuyện gì cho công ty?”
Phòng bệnh rơi vào trạng thái yên ắng đến đáng sợ. Trong bầu không khí tĩnh mịch đó, mỗi người đều có ý nghĩ riêng. Từ Tấn Phu tức giận, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Từ Tử Thanh nhìn tập tài liệu, trên đó có chữ ký của cô ta. Sắc mặt cô ta bỗng tái mét.
Viêm Lương nhặt tài liệu, ném lên giường bệnh rồi nói với Từ Tấn Phu: “Chị ta chiếm dụng dây chuyền sản xuất dành riêng cho sản phẩm Nhã Nhan vào việc khác, còn Nhã Nhan bị chị ta đẩy cho xưởng vệ tinh ở bên ngoài. Khi sản phẩm xảy ra vấn đề về chất lượng, chị ta lại không cho phòng Giải quyết khiếu nại báo cáo lên cấp trên. Nếu hôm nay không phải bọn con tình cờ gặp khách hàng bị dị ứng đến quầy khiếu nại, danh tiếng của công ty sớm muộn cũng tiêu tan.”
Từ Tấn Phu cầm tập tài liệu, xem từng trang một. Trong phòng bệnh yên tĩnh, sắc mặt Từ Tấn Phu ngày càng khó coi. Cuối cùng, ông ném tập tài liệu sang một bên. “Tử Thanh, con hãy giải thích những chuyện này!”
“Bố…” Từ Tử Thanh rơm rớm nước mắt.
Từ Tấn Phu cố nén giận, quay sang Tưởng Úc Nam. “Tưởng tiên sinh, phiền cậu đưa Viêm Lương ra ngoài một lát.”
Viêm Lương nhìn Từ Tấn Phu bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô nhận ra sự mâu thuẫn trong đáy mắt ông. Cô lại đưa mắt nhìn Từ Tử Thanh lúc này như con chuột bạch đang kinh hãi. Ngầm hiểu ra điều gì đó, Viêm Lương bất giác nở nụ cười mỉa mai. Không đợi Tưởng Úc Nam lên tiếng, cô quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lúc mở cửa, Viêm Lương không kìm nổi, cất giọng đầy cay đắng: “Nếu chuyện này do con làm, chắc chắn bố sẽ tống thẳng con cho hội đồng kỷ luật mà không cần suy nghĩ.”
Từ Tấn Phu trầm mặc.
Cô con gái nhỏ của ông không nên như vậy. Lẽ ra cô phải tỏ thái độ nóng nảy, tức giận, kích động khiến người khác dù muốn cũng không thể quý mến, chứ không phải bộ dạng như bây giờ, mất tinh thần, tuyệt vọng, khao khát được yêu thương nhưng vĩnh viễn không nhận được tình yêu của ông.
Rời khỏi phòng bệnh, Viêm Lương lập tức đi ra thang máy, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây. Đúng lúc này, một bàn tay giữ cô lại.
Viêm Lương không cần nhìn cũng biết người ngăn cô là ai, cô giật tay người đó, biến sự không cam lòng thành lời nói ác ý với anh: “Chị ta sẽ không bao giờ bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc, anh còn bắt tôi ở lại đây làm gì? Nhìn bọn họ diễn trò cha con thâm tình sao?”
Tưởng Úc Nam không trả lời, càng nắm chặt cánh tay cô. Cuối cùng Viêm Lương đành phải nhượng bộ, ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang, vùi mặt vào hai bàn tay.
Tưởng Úc Nam cất giọng lạnh lùng: “Nhược điểm của em là quá nóng tính, còn nhược điểm của cô ta là quá tham lam. Nếu em và cô ta bổ sung cho nhau, có lẽ hai người sẽ đạt được thành tựu không thua kém Từ Tấn Phu năm đó. Đáng tiếc, bây giờ hai chị em em lại coi nhau như kẻ thù. Đừng nói đến hợp tác, không đối đầu đã là tốt lắm rồi.”
Viêm Lương cười nhạt. “Anh nói cứ như anh không có nhược điểm ấy!”
Tưởng Úc Nam thẳng thắn thừa nhận: “Tất nhiên tôi cũng có nhược điểm.”
“Gì vậy?”
“Là em.”
Viêm Lương ngây người.
Liệu đây có phải lời bày tỏ tình cảm gián tiếp của một người thông minh? Đối với Viêm Lương, đây giống một câu nói đùa hơn. Cô không cười nổi, cũng không cảm thấy động lòng trước lời nói đó, chỉ nói: “Tôi chỉ không cẩn thận mà ngủ với anh một lần, quan hệ giữa chúng ta chẳng có gì đặc biệt, vậy mà tôi lại trở thành nhược điểm của anh, tôi có nên nhảy lên vì vui mừng không Tổng giám đốc?”
Tưởng Úc Nam bị cô chọc cười, nụ cười của anh có chút thâm hiểm. “Bây giờ, tôi bắt đầu thông cảm với bố em rồi, thảo nào quan hệ giữa em và bố tệ như vậy. Đúng là một cô gái miệng lưỡi sắc sảo! Tôi mà là bố em, tôi sẽ nhốt em lại, dùng roi da để dạy em cách đối nhân xử thế, làm thế nào để đối xử hòa nhã với mọi người, làm thế nào để khống chế bản thân.”
“Tôi…”
Viêm Lương đang định cãi lại, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Tưởng Úc Nam và Viêm Lương đều quay đầu, chỉ thấy Từ Tử Thanh mặt mày ủ rũ xuất hiện ở cửa phòng. Cô ta lảng tránh ánh mắt của họ, bối rối gật đầu chào Tưởng Úc Nam rồi đi thẳng. Cô ta nhanh chóng biến mất sau cửa thang máy.
Tưởng Úc Nam lạnh lùng dõi theo Từ Tử Thanh rồi quay sang Viêm Lương. “Vào trong đi!”
“Tôi không vào, vào đó chỉ tổ chuốc bực vào người.”
Tưởng Úc Nam rất có kinh nghiệm đối phó với Viêm Lương, đó là không thể dùng lý lẽ với cô. Càng dùng lý lẽ, cô sẽ càng đáp trả bằng những lời lẽ sắc bén, khó nghe. Cứ lôi cô vào trong là hành động đúng đắn nhất.
Viêm Lương ra sức giãy giụa nhưng không thành công. Cuối cùng, cô đành để Tưởng Úc Nam áp giải vào phòng bệnh.
Từ Tấn Phu vẫn ngồi trên giường bệnh, ông không còn tức giận như trước, thay vào đó là thái độ bình thản sau khi đã cân nhắc cách giải quyết. “Về vụ này, tôi sẽ cho người đi điều tra, cô không cần nhúng tay vào.”
Câu nói rất bình thường nhưng hàm chứa sự cảnh cáo. Viêm Lương “hừm” một tiếng rồi quay sang Tưởng Úc Nam, ánh mắt như muốn nói: “Anh thấy chưa? Tôi biết ngay mà, quyết định của ông ấy nằm trong dự liệu của tôi.”