Yêu không lối thoát 2.12

 

Trên đường quay về bệnh viện, Từ Tử Thanh im lặng không nói lời nào. Khi hai người vào phòng bệnh, Từ Tấn Phu đang được cô y tá đỡ ngồi dậy, tinh thần của ông tốt hơn trước rất nhiều.

“Bố!”, “Chủ tịch!” Cả hai cùng lên tiếng.

“Sao hai người lại cùng đến đây?” Từ Tấn Phu giơ tay. “Ngồi đi!”

Giọng nói của Từ Tấn Phu rất nhẹ, phát âm còn chưa chuẩn. Từ Tử Thanh biết ý giải thích: “Tổng giám đốc Tưởng đến đây để trực tiếp báo cáo tình hình mới nhất với bố, nhưng thấy bố đang ngủ trưa nên chúng con ra ngoài ăn cơm. Vì vậy chúng con mới về cùng nhau ạ!”

Từ Tấn Phu hiếm khi tỏ ra hài lòng về ai đó như vậy. “Tôi tin tưởng năng lực của Tưởng tiên sinh nên mới yên tâm giao công ty cho cậu quản lý. Cậu không cần báo cáo với tôi.”

Ông nhìn Từ Tử Thanh và Tưởng Úc Nam bằng ánh mắt rất ôn hòa, dịu dàng.

Từ Tử Thanh vừa gọt táo cho Từ Tấn Phu vừa thỏ thẻ: “Bố tôi thường bảo tôi phải học hỏi nhiều ở Tổng giám đốc.”

Tưởng Úc Nam mỉm cười, đón nhận lời tán dương. Từ Tử Thanh gọt một quả táo cho bố, rồi gọt một quả cho Tưởng Úc Nam. Anh vừa đưa tay ra nhận, cửa phòng bệnh đột nhiên mở toang.

Từ Tử Thanh giật mình, quay lại, thấy Viêm Lương đang đứng ở cửa. Từ Tấn Phu cũng sửng sốt. Chỉ có Tưởng Úc Nam không hề tỏ ra bất ngờ, thậm chí khóe mắt còn ẩn hiện ý cười. Ngay sau đó, Từ Tử Thanh mỉm cười. “Sao em lại đến đây?”

Viêm Lương lạnh lùng nhìn cô ta rồi từ từ tiến lại gần. Cô đột nhiên quăng tập tài liệu trúng gương mặt đang tươi cười của Từ Tử Thanh. Nụ cười của Từ Tử Thanh đông cứng trong giây lát. Tài liệu bay tung tóe, Từ Tấn Phu nổi giận. “Viêm Lương! Cô lại định giở trò gì hả?”

Nghe câu chất vấn của Từ Tấn Phu, Viêm Lương chỉ liếc bố cô một cái rồi lại dán mắt vào Từ Tử Thanh. “Bố hãy hỏi xem con gái yêu quý của bố đã gây ra chuyện gì cho công ty?”

Phòng bệnh rơi vào trạng thái yên ắng đến đáng sợ. Trong bầu không khí tĩnh mịch đó, mỗi người đều có ý nghĩ riêng. Từ Tấn Phu tức giận, hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì?”

Từ Tử Thanh nhìn tập tài liệu, trên đó có chữ ký của cô ta. Sắc mặt cô ta bỗng tái mét.

Viêm Lương nhặt tài liệu, ném lên giường bệnh rồi nói với Từ Tấn Phu: “Chị ta chiếm dụng dây chuyền sản xuất dành riêng cho sản phẩm Nhã Nhan vào việc khác, còn Nhã Nhan bị chị ta đẩy cho xưởng vệ tinh ở bên ngoài. Khi sản phẩm xảy ra vấn đề về chất lượng, chị ta lại không cho phòng Giải quyết khiếu nại báo cáo lên cấp trên. Nếu hôm nay không phải bọn con tình cờ gặp khách hàng bị dị ứng đến quầy khiếu nại, danh tiếng của công ty sớm muộn cũng tiêu tan.”

Từ Tấn Phu cầm tập tài liệu, xem từng trang một. Trong phòng bệnh yên tĩnh, sắc mặt Từ Tấn Phu ngày càng khó coi. Cuối cùng, ông ném tập tài liệu sang một bên. “Tử Thanh, con hãy giải thích những chuyện này!”

“Bố…” Từ Tử Thanh rơm rớm nước mắt.

Từ Tấn Phu cố nén giận, quay sang Tưởng Úc Nam. “Tưởng tiên sinh, phiền cậu đưa Viêm Lương ra ngoài một lát.”

Viêm Lương nhìn Từ Tấn Phu bằng ánh mắt không thể tin nổi, cô nhận ra sự mâu thuẫn trong đáy mắt ông. Cô lại đưa mắt nhìn Từ Tử Thanh lúc này như con chuột bạch đang kinh hãi. Ngầm hiểu ra điều gì đó, Viêm Lương bất giác nở nụ cười mỉa mai. Không đợi Tưởng Úc Nam lên tiếng, cô quay người rời khỏi phòng bệnh.

Lúc mở cửa, Viêm Lương không kìm nổi, cất giọng đầy cay đắng: “Nếu chuyện này do con làm, chắc chắn bố sẽ tống thẳng con cho hội đồng kỷ luật mà không cần suy nghĩ.”

Từ Tấn Phu trầm mặc.

Cô con gái nhỏ của ông không nên như vậy. Lẽ ra cô phải tỏ thái độ nóng nảy, tức giận, kích động khiến người khác dù muốn cũng không thể quý mến, chứ không phải bộ dạng như bây giờ, mất tinh thần, tuyệt vọng, khao khát được yêu thương nhưng vĩnh viễn không nhận được tình yêu của ông.

Rời khỏi phòng bệnh, Viêm Lương lập tức đi ra thang máy, cô không muốn ở lại đây dù chỉ một giây. Đúng lúc này, một bàn tay giữ cô lại.

Viêm Lương không cần nhìn cũng biết người ngăn cô là ai, cô giật tay người đó, biến sự không cam lòng thành lời nói ác ý với anh: “Chị ta sẽ không bao giờ bị tổn thương dù chỉ là một cọng tóc, anh còn bắt tôi ở lại đây làm gì? Nhìn bọn họ diễn trò cha con thâm tình sao?”

Tưởng Úc Nam không trả lời, càng nắm chặt cánh tay cô. Cuối cùng Viêm Lương đành phải nhượng bộ, ngồi xuống chiếc ghế dài trên hành lang, vùi mặt vào hai bàn tay.

Tưởng Úc Nam cất giọng lạnh lùng: “Nhược điểm của em là quá nóng tính, còn nhược điểm của cô ta là quá tham lam. Nếu em và cô ta bổ sung cho nhau, có lẽ hai người sẽ đạt được thành tựu không thua kém Từ Tấn Phu năm đó. Đáng tiếc, bây giờ hai chị em em lại coi nhau như kẻ thù. Đừng nói đến hợp tác, không đối đầu đã là tốt lắm rồi.”

Viêm Lương cười nhạt. “Anh nói cứ như anh không có nhược điểm ấy!”

Tưởng Úc Nam thẳng thắn thừa nhận: “Tất nhiên tôi cũng có nhược điểm.”

“Gì vậy?”

“Là em.”

Viêm Lương ngây người.

Liệu đây có phải lời bày tỏ tình cảm gián tiếp của một người thông minh? Đối với Viêm Lương, đây giống một câu nói đùa hơn. Cô không cười nổi, cũng không cảm thấy động lòng trước lời nói đó, chỉ nói: “Tôi chỉ không cẩn thận mà ngủ với anh một lần, quan hệ giữa chúng ta chẳng có gì đặc biệt, vậy mà tôi lại trở thành nhược điểm của anh, tôi có nên nhảy lên vì vui mừng không Tổng giám đốc?”

Tưởng Úc Nam bị cô chọc cười, nụ cười của anh có chút thâm hiểm. “Bây giờ, tôi bắt đầu thông cảm với bố em rồi, thảo nào quan hệ giữa em và bố tệ như vậy. Đúng là một cô gái miệng lưỡi sắc sảo! Tôi mà là bố em, tôi sẽ nhốt em lại, dùng roi da để dạy em cách đối nhân xử thế, làm thế nào để đối xử hòa nhã với mọi người, làm thế nào để khống chế bản thân.”

“Tôi…”

Viêm Lương đang định cãi lại, cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra. Tưởng Úc Nam và Viêm Lương đều quay đầu, chỉ thấy Từ Tử Thanh mặt mày ủ rũ xuất hiện ở cửa phòng. Cô ta lảng tránh ánh mắt của họ, bối rối gật đầu chào Tưởng Úc Nam rồi đi thẳng. Cô ta nhanh chóng biến mất sau cửa thang máy.

Tưởng Úc Nam lạnh lùng dõi theo Từ Tử Thanh rồi quay sang Viêm Lương. “Vào trong đi!”

“Tôi không vào, vào đó chỉ tổ chuốc bực vào người.”

Tưởng Úc Nam rất có kinh nghiệm đối phó với Viêm Lương, đó là không thể dùng lý lẽ với cô. Càng dùng lý lẽ, cô sẽ càng đáp trả bằng những lời lẽ sắc bén, khó nghe. Cứ lôi cô vào trong là hành động đúng đắn nhất.

Viêm Lương ra sức giãy giụa nhưng không thành công. Cuối cùng, cô đành để Tưởng Úc Nam áp giải vào phòng bệnh.

Từ Tấn Phu vẫn ngồi trên giường bệnh, ông không còn tức giận như trước, thay vào đó là thái độ bình thản sau khi đã cân nhắc cách giải quyết. “Về vụ này, tôi sẽ cho người đi điều tra, cô không cần nhúng tay vào.”

Câu nói rất bình thường nhưng hàm chứa sự cảnh cáo. Viêm Lương “hừm” một tiếng rồi quay sang Tưởng Úc Nam, ánh mắt như muốn nói: “Anh thấy chưa? Tôi biết ngay mà, quyết định của ông ấy nằm trong dự liệu của tôi.”

 

Định mệnh 1.11

6.

Lại đến cuối tuần rồi, tôi mong đợi nhất ngày này, lại được cùng Đới Thời Phi hẹn hò.

Sáng sớm thức dậy, việc đầu tiên là cân thử xem được bao nhiêu cân. Đứng trên chiếc cân gia dụng xinh xắn, con số trên bàn cân cho thấy tôi lại gầy thêm được hai cân. Tôi vui như mở cờ trong bụng. Xem ra thuốc giảm béo vẫn có tác dụng, mỗi tội số lần đi vệ sinh nhiều hơn một chút.

Sau khi quen biết Đới Thời Phi, tôi lại tiếp tục uống thuốc giảm béo mua lần trước. Tôi cần phải giảm cân, phải nhanh chóng chia tay cái biệt danh “Bé bự” mới được. Tôi không muốn khi đi cùng Đới Thời Phi, người ta sẽ nhìn chúng tôi bằng con mắt “hai người này không xứng đôi cho lắm”.

Tuy uống thuốc giảm béo hơi phiền toái, ví dụ như ăn không thấy ngon miệng, bị tiêu chảy… và một số tác dụng phụ khác, nhưng vì tình yêu, chúng ta cần phải kiên trì, khổ sở một chút có đáng gì, giống như nàng tiên cá trong truyện của Andersen ấy, đau khổ vì tình yêu nhưng lại coi đó là hạnh phúc. Uống hết liệu trình này tôi sẽ mua tiếp một liệu trình nữa, đã xác định thì quyết không lùi bước, tôi không tin mình không giảm được cân. Lần này quả nhiên đã gầy đi trông thấy.

Hôm nay Đới Thời Phi hẹn tôi ra ngoại thành leo núi, anh ấy rất thích các môn thể thao ngoài trời.

Nói thực, tôi mập mạp thế này nên ngại nhất là vận động. Trước đây, tôi đã từng vì giảm béo mà bỏ ra hơn một nghìn tệ mua thẻ tập thể dục thẩm mỹ một năm ở câu lạc bộ thể thao, kết quả đi được vài buổi thì vứt xó. Quá mệt, chạy trên máy chạy chưa được năm phút đã thở hồng hộc như trâu, mồ hôi vã ra như tắm, ngồi nghỉ rồi không muốn đứng dậy nữa. Miễn cưỡng cố gắng nhưng chịu không nổi, cuối cùng phải lên mạng giao bán với giá rẻ.

Nhưng lần này là Đới Thời Phi hẹn đi leo núi, tôi không thể không xả thân cùng quân tử. “Được ạ, em cũng rất thích leo núi.”

Sau khi quen biết Đới Thời Phi, tôi đã trở thành cao thủ nói dối. Bình thường tôi không thích, chỉ cần anh ấy thích, tôi lập tức tỏ ra “tâm đầu ý hợp ngoài miệng” ngay.

Đới Thời Phi đi xe Mazda. Anh ấy chở tôi đến chân núi, sau đó đeo ba lô chuẩn bị xuất phát. Tôi vừa đến cổng dưới chân núi, nhìn thấy chiếc cáp treo liền lung lay ý chí, lấp la lấp lửng đề nghị hay là ngồi cáp treo ngắm cảnh.

Đới Thời Phi không nghĩ ngợi gì liền lắc đầu. “Sao thế được? Leo núi chính là nằm ở từ “leo”, ngồi cáp treo thì còn gọi gì là leo núi nữa! Em… có phải không muốn leo?”

Đương nhiên tôi phủ nhận: “Không phải thế, chỉ là… em chưa ngồi cáp treo bao giờ, thấy mới lạ nên muốn ngồi thử thôi.”

“Vậy thì đơn giản, sau khi leo lên, chúng ta sẽ xuống bằng cáp treo.”

Thế là bắt đầu leo núi. Đới Thời Phi rõ ràng là một vận động viên cừ khôi, đi băng băng dẫn đầu, lưng còn đeo ba lô nữa chứ. Lúc đầu tôi chưa đánh giá được mức độ nghiêm trọng, tỏ ra mạnh mẽ leo cùng anh ấy, đi chưa hết một sườn dốc đã thở hổn hển như người mắc bệnh hen, hận không thể dừng lại nghỉ ngơi. Dãy núi chết tiệt này! Trùng trùng điệp điệp, hết ngọn núi này lại đến ngọn núi khác, mẹ kiếp, nhìn mãi chẳng thấy điểm dừng! Tôi chán nản, bực bội đến mức bắt chước Chu Nhất Minh chửi thề. Đường núi khúc khuỷu, chín đỉnh mười đèo, bên trái một sườn dốc, bên phải một con đường gồ ghề, uốn lượn, leo đến mức vận động cả tứ chi cùng “leo núi”.

Ôi trời ơi! Gần đây giảm béo nên tôi không dám ăn nhiều, hơi sức đâu mà leo núi chứ? Biết là hôm nay phải leo núi, buổi sáng tôi đã ăn thêm một mẩu bánh mì rồi đấy. Nhưng sự thật chứng minh, tôi đã đánh giá quá cao năng lượng của mẩu bánh mì đó rồi. Kiên trì leo chưa được một phần ba đường thì tôi đặt mông xuống, ngồi bất động.

“Đới Thời Phi… mệt rồi… nghỉ chút… nghỉ chút đi!”

“Sao lại mệt đến thế? Lâu rồi không leo núi à?”

Tôi thuận theo anh ấy trả lời: “Vâng ạ, lâu rồi không leo núi, đột nhiên leo trở lại nên em mệt quá, muốn nghỉ một lát.”

“Được, vậy nghỉ một lát rồi leo tiếp. Nào, uống nước đi.”

Trên đường đi tôi đã uống không ít nước, sau khi đặt mông xuống lại đổ già nửa bình vào bụng. Uống xong thì há hốc miệng thở hổn hển, chẳng khác gì chú cún con, chỉ thiếu nước thè lưỡi nữa thôi. Thật mất mặt quá! Nhớ lại hồi nhỏ chúng tôi cũng từng như lũ khỉ con chạy lăng xăng khắp núi rừng. Bây giờ chưa già mà sao hứng thú đã giảm sút thế này?

Đới Thời Phi thì ngược lại, đường núi tuy gồ ghề nhưng anh ấy leo cứ nhẹ như không, thỉnh thoảng còn giơ máy ảnh lên chụp phong cảnh nữa, chẳng giống đang leo núi chút nào, như đi dạo thì đúng hơn.

Tôi định nghỉ ngơi một lát rồi leo tiếp thì đột nhiên bụng đau quằn quại. Cơn đau quặn này tôi đã quá quen, đó là dấu hiệu của triệu chứng tiêu chảy.

Từ sau khi uống thuốc giảm béo, đối với tôi bị tiêu chảy là chuyện bình thường. Nhưng sau khi dần dần thích ứng với dược tính của nó thì không bị đau cồn cào như thế này nữa, chỉ cần vào nhà vệ sinh giải quyết là xong ngay. Lần này là sao đây? Tôi đã đủ khổ lắm rồi, lại còn thêm rắc rối này nữa. Có lẽ là do trên đường uống quá nhiều nước, nước cũng giúp nhuận tràng mà!

Phải làm sao bây giờ? Làm thế nào mới được đây? Cùng một anh chàng khôi ngô, tuấn tú đi leo núi, leo chưa được nửa đường đã bị tiêu chảy, đến mức phải nhờ anh ta tìm nhà vệ sinh giúp, như thế thử hỏi còn mặt mũi nào nhìn người ta nữa?

May mắn thay, lúc tôi đang ngồi thở hổn hển thì Đới Thời Phi chạy vào chỗ bụi cây bên sườn núi, một lúc sau cầm ra một ít dâu dại, nói: “Nhìn này, anh vừa hái được mấy quả dâu tươi ngon chưa, em có muốn nếm thử không?”

Tôi muốn ăn, đương nhiên là muốn ăn. Một phần do bụng đang đói, mặt khác ăn có thể giải quyết được vấn đề cấp thiết của tôi. Sau khi ăn quả dâu, tôi sẽ giả vờ bị đau bụng vì ăn nó, trách nhiệm đương nhiên thuộc về Đới Thời Phi, anh ấy sẽ phải đi tìm nhà vệ sinh giúp tôi. Như vậy hình ảnh thục nữ của tôi không còn được nguyên vẹn nữa nhưng quan trọng là lúc này đầu óc tôi vẫn còn tỉnh táo để xử trí.

Ăn quả dâu tây dại xong, tôi cố gắng tiếp tục theo Đới Thời Phi leo thêm vài bước rồi ôm bụng kêu đau inh ỏi: “Mấy quả dâu kia hình như có vấn đề, em đau bụng quá!”

Quả nhiên Đới Thời Phi nghĩ rằng mình đã hại tôi ra nông nỗi này nên rối rít xin lỗi: “Sớm biết thế này đã không hái mấy quả dâu dại đó rồi. Phải làm sao bây giờ, gần đây không có nhà vệ sinh nào cả. Em cố chịu một chút được không? Nếu không chúng ta sẽ xuống núi, dưới chân núi có nhà vệ sinh.”

Nói thực, tôi rất muốn nhịn nhưng cái dạ dày của tôi không chịu phối hợp, nhất định muốn tôi phải khó chịu, bụng quặn đau từng cơn càng lúc càng dữ dội, biểu thị mạnh mẽ rằng muốn giải quyết những ứ đọng bên trong càng sớm càng tốt. Tôi sợ khi xuống núi, nhất thời không nín nhịn được thì thật tồi tệ!

Tôi không nói gì, vẻ mặt biểu lộ sự lúng túng, đó là câu trả lời tốt nhất. Đới Thời Phi nhìn trước ngó sau rồi thận trọng nói: “Vậy hay là… em vào chỗ bụi rậm kia giải quyết trước đi. Anh ở bên ngoài… canh chừng… cho em.”

Cũng chỉ có cách đó thôi, tuy xấu hổ nhưng còn hơn là ị ra quần. Tôi khó nhọc bước vào bụi cây, đi vệ sinh ngoài trời. Đới Thời Phi ở ngoài canh chừng cho tôi.

Sau khi xong việc, cả hai người đều tỏ ra mất tự nhiên. Tôi xấu hổ nhìn anh ấy, anh ấy cũng ngại ngùng nhìn tôi. Lần này ê mặt quá! Hành trình leo núi vì thế nhanh chóng kết thúc!

Âm mưu 2.1

Lên đến tầng mười sáu, Tô Duyệt Duyệt ngồi chờ ở phòng tiếp đón, nhìn thấy trên giá sách có tạp chí mới liên quan đến Tập đoàn JS, cô bước lại xem, lật bừa mấy trang, uống thêm một ít nước ấm. Thực tế, nhân viên lễ tân phục vụ rất chu đáo, chỉ xét về khía cạnh được phục vụ tận tình trong khi chờ đợi đã đủ khiến người ta có cảm giác đây là tác phong của một công ty lớn. Tô Duyệt Duyệt xưa nay làm việc trong doanh nghiệp tư nhân, tuy thỉnh thoảng tiếp xúc với doanh nghiệp nước ngoài nhưng có thể nhận thấy rõ sự khác biệt rất lớn giữa doanh nghiệp tư nhân với doanh nghiệp nước ngoài, chẳng hạn doanh nghiệp nước ngoài hàng đầu như Tập đoàn JS này, rất nhiều chi tiết trong cách bài trí của họ đã phản ánh nền văn hóa doanh nghiệp được kế thừa gần trăm năm nay.

Khoảng mười lăm phút sau, Tô Duyệt Duyệt được một cô gái trẻ đưa đến phòng họp nhỏ bên cạnh phòng Nhân sự, tiếp đó, cô gái trẻ nói: “Cô Tô, tôi là Amy – HR officer[1] của JSCT. Chúng tôi đã xem hồ sơ của cô, đây là hợp đồng của chúng tôi, mỗi mẫu ba bản, cô ký xong, chúng tôi sẽ đóng dấu, sau khi hợp đồng có hiệu lực, công ty sẽ lưu lại một bộ, cô giữ một bộ, một bộ nữa giao cho Cục Nhân sự.”

“Vậy để tôi xem xem sao.”

Tô Duyệt Duyệt nhận bản hợp đồng lao động, cẩn thận xem xét, có hai khoản quan trọng nhất, thứ nhất là nơi ghi tên người nhận tài khoản, thứ hai là tiền lương.

“Cái gì?! Ba nghìn năm trăm?!”

Đôi mắt một mí của Tô Duyệt Duyệt bỗng mở to hết cỡ, cô đẩy gọng kính màu đen trên sống mũi, muốn nhìn cho thật rõ nhưng con số ở trước mắt kính kia vẫn không thay đổi: ba nghìn năm trăm tệ, đầu dòng còn có hai chữ: trước thuế.

Chẳng phải đây là doanh nghiệp trong top năm trăm doanh nghiệp hàng đầu thế giới vừa mạnh vừa có tiền sao? Tại sao tiền lương lại chỉ có như vậy? Tập đoàn JS, tập đoàn Jianshang[2], đã lừa gạt tình cảm của mình, sức lực của mình. Tô Duyệt Duyệt đang bay bổng trong những giấc mơ về tương lai, bỗng chốc sự hưng phấn đó như từ trên cao tít trượt thẳng xuống đáy. Ban đầu, cô tràn đầy hy vọng vác thân đi phỏng vấn, chưa cần nói phải qua “năm cửa chém sáu tướng”, còn phải xin nghỉ để đi phỏng vấn bốn lần, mỗi lần đều được chứng kiến đối thủ cạnh tranh của mình bị quét từng nhóm, từng nhóm như lá rụng mùa thu. Nếu sớm biết tiền lương chỉ có vậy, Tô Duyệt Duyệt đã không cố gắng chen lấn tàu điện ngầm, rồi đi xe buýt cả chục cây số chỉ để tranh giành vị trí “chuyên viên quản lý hợp đồng Công ty nhánh PT Tập đoàn JS trong top năm trăm thế giới”.

Còn nữa, hôm nay cô đã đặc biệt để Mèo con lái chiếc Smart của cô ấy đưa cô tới đây, giờ cô ấy mà biết cô đã nỗ lực hết sức chỉ để giành được món tiền lương thấp như thế này, chẳng phải sẽ cười cô thối mũi sao?

“Cô có vấn đề gì không?” Amy thấy dáng vẻ bần thần của Tô Duyệt Duyệt, bàn tay cầm bút nắm chặt lại thành nắm đấm thì bất giác hỏi, giọng nói rõ ràng là đã vô cùng ngạc nhiên.

“Tiền lương là ba nghìn năm trăm tệ trước thuế phải không?”

Tô Duyệt Duyệt vẫn ôm một chút hoang tưởng là mình cầm nhầm hợp đồng thì Amy lại khẳng định một lần nữa, chắc như đinh đóng cột: “Cô Tô, trong hợp đồng đã viết rất rõ rồi.” Móng tay sơn vẽ kiểu Pháp lưu lại vết mờ trên bản hợp đồng, sau ba nghìn năm trăm tệ còn viết “tiền thưởng cuối năm là hai tháng lương, căn cứ vào sự đánh giá thành tích thực tế cuối năm để thẩm duyệt. Công ty trợ cấp chi phí đi lại mười lăm tệ một ngày, tiền ăn mười tệ một ngày, những phúc lợi khác căn cứ vào thông báo cuối năm để cấp phát”.

“Khi phỏng vấn, tôi điền vào mức lương hy vọng là năm nghìn tệ, ở đây khác xa với mức lương kỳ vọng mà tôi đã điền.”

Tô Duyệt Duyệt cuối cùng cũng chịu không nổi mà nói thẳng ra, song trước sự chất vấn của Tô Duyệt Duyệt, Amy lại không hề tỏ ra lo lắng như cô tưởng tượng, ngược lại, cô ấy cầm lấy hợp đồng, nhìn một lượt, nói thẳng tưng bằng giọng hách dịch: “Cô Tô, tiền lương tương ứng với giá trị của vị trí đó, nếu cô còn thắc mắc, tôi có thể mời quản lý tới nói chuyện với cô nhưng…”

“Vậy phiền cô mời Quản lý Tiêu lại nói chuyện với tôi.”

Tô Duyệt Duyệt nghĩ dù sao cũng đã đến rồi, “đập một cái bình vỡ thì vẫn chỉ thu lại được những mảnh vỡ mà thôi”, phải trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo, vì thế chưa đợi Amy nói xong, cô liền ngắt lời một cách thô lỗ, cũng coi như tỏ rõ thái độ không hài lòng. Ban đầu, khi công ty nhánh có tên là PT trực thuộc Tập đoàn JS phỏng vấn đã nói rằng cần người tới làm ngay, vì thế cô sau khi biết mình trúng tuyển, đã rất kích động, xin nghỉ việc luôn, ai ngờ họ lại lừa gạt tình cảm của mình, thủ tục đã làm xong hết, cũng đã kiểm tra sức khỏe rồi, hỏi lương bao nhiêu, thấy cũng xấp xỉ kỳ vọng của mình, nào ngờ giờ ký hợp đồng lao động chính thức mới thấy trên giấy trắng mực đen ghi rõ số lương là “ba nghìn năm trăm tệ trước thuế”. Trước thuế, vẫn là trước thuế, đừng coi thường chữ “trước” nhỏ bé, chênh lệch không ít đâu nhé!

Amy đờ ra một lát, nghĩ cô gái đeo kính trước mặt này thật lợi hại, chẳng qua Amy chỉ nói thế cho có lệ thôi, ai ngờ cô ta lại muốn gặp Quản lý Tiêu thật, cô bĩu môi một cái, thong thả đứng dậy, nói: “Cô đợi nhé!”

Amy rời khỏi căn phòng họp nhỏ bé.


[1] Human Resource oficer: chuyên viên nhân sự.

 

[2] Jianshang: phiên âm tiếng Trung, có nghĩa là gian thương. Ở đây, Tô Duyệt Duyệt muốn nói Tập đoàn JS là viết tắt của Tập đoàn gian thương.

 

Trọng Tử 1.3

 

Tiểu nha đầu có chút buồn bã, không nhìn các huynh đệ nữa, cắn răng bước lên cây cầu mây, vẻ mặt vô cùng tự tin, quyết không lùi bước.

Thấy có người đi trước dẫn đường, một số đứa trẻ gan dạ cũng lục tục đi theo, đương nhiên, đa số bọn trẻ vẫn không chịu bước lên cầu, cha mẹ chúng đành bất lực, tức giận đến nỗi không ngớt miệng thóa mạ: “Đồ vô dụng!” Cuối cùng, họ đành đưa chúng quay về.

Không ngoài dự đoán, cửa ải thứ nhất đã loại được hơn một nửa số thí sinh.

 

Tại Nam Hoa tiên sơn, mấy nghìn đệ tử đang chờ ngoài cửa, trong Lục Hợp điện, mấy chục đại đệ tử dàn hàng đứng hai bên, trên đại điện là ba vị tiên trưởng đang ngồi song song.

Vị ngồi giữa chừng ba mươi tuổi, mặc trường bào màu thiên thanh, da mặt trắng nõn, trước mặt là thanh trường kiếm màu xanh sừng sững, mũi kiếm chúc xuống, lơ lửng giữa không trung, tiên khí bao bọc – đó là chủ nhân của Lục Hợp kiếm, hiện tại ngoài Ngu Độ chưởng giáo ra thì còn có thể là ai nữa chứ!

Ngồi bên trái là một vị chừng năm mươi tuổi, khoác trường bào đen tuyền, cằm lún phún râu, ánh mắt lạnh lùng, vô cùng oai nghiêm, trong tay là một thanh trường kiếm màu xám tro, hình thù kỳ quái, thân kiếm tròn lẳn, lại không có lưỡi, xếp tầng như tòa bảo tháp.

Ngồi bên phải là một vị chừng bảy mươi tuổi, râu tóc bạc phơ, khuôn mặt phúc hậu, trên tay chỉ cầm một cuốn sách cũ đã ngả vàng.

Còn một vị trí bị bỏ trống.

Trước điện đặt một chiếc gương đồng, trên đó hiện rõ cảnh tượng chần chừ của lũ trẻ lúc ở cây cầu mây trắng, nét mặt ba vị tiên trưởng vô cùng bình lặng, thỉnh thoảng họ nhấp vài ngụm trà nhưng ánh mắt chưa từng rời khỏi chiếc gương đồng đó.

Vị tiên trưởng nhiều tuổi nhất ngồi bên phải lên tiếng trước: “Bọn trẻ đều còn nhỏ, sư thúc nghĩ thử thách này có quá khó với chúng không?”

Vị tiên trưởng mặc áo bào đen bên trái vẫn giữ nguyên vẻ mặt uy nghiêm, nói: “Thà ít mà tốt, đồ đệ chưa gì đã sợ chết thì còn làm được gì?”

Chưởng giáo Ngu Độ chỉ cười mà không nói.

Hắc bào lão nhân liền hỏi: “Âm Phàm không đến sao?”

Ngu chưởng giáo đáp: “Chưa chắc đã đến.”

Hắc bào lão nhân thắc mắc: “Hắn vẫn chưa chịu thu nhận đệ tử sao?”

Ngu chưởng giáo nói: “Hai năm nay, Cửu U ma cung nổi dậy, khí thế vô cùng lớn mạnh, hắn thân là hộ giáo, trách nhiệm nặng nề, toàn tâm toàn ý rèn luyện kiếm pháp, chẳng mấy khi rảnh rỗi. Bớt một người tranh giành đồ đệ với sư thúc, chẳng phải tốt hơn sao?” Ngay cả Ngu chưởng giáo cũng gọi hắc bào lão nhân là sư thúc, đủ thấy, vị tiền bối này chính là đốc giáo tiên tôn Mẫn Vân Trung.

Mẫn Vân Trung nói: “Tuy nói như vậy nhưng cũng phải có người kế thừa mới được.”

Hai người đang nói chuyện, ông lão đầu tóc bạc phơ bỗng nhiên “ồ” một tiếng rồi kêu lớn: “Hai đứa trẻ này được lắm!”

Trên gương đồng hiện lên hình ảnh hai đứa trẻ, một trước, một sau đang bước trên cây cầu mây. Đi trước là một tiểu công tử, trang phục sang trọng khác hẳn người thường, khí chất cao quý, thần thái hiên ngang; đứa trẻ đi sau có vẻ nhỏ tuổi hơn, nhìn cách ăn mặc thì hình như là một tiểu nha đầu.

Trên mặt tiểu nha đầu hiện rõ vẻ khiếp đảm, người nào tinh mắt đều có thể nhận ra con bé đang vô cùng sợ hãi, hai bàn chân nhỏ bé bước từng bước chậm chạp.

Từ trước đến nay, rất ít nữ đệ tử qua được cửa ải này, không ngờ lần này lại có một tiểu nha đầu gan dạ đến thế. Hai mắt Ngu Độ bừng sáng, khóe miệng từ từ cong lên, ngay cả Mẫn Vân Trung, người hiếm khi nở nụ cười, cũng lộ vẻ tán thưởng, tự đắc. Những người tinh mắt đều đã nhận ra, hai đứa trẻ này có khí phách đáng kinh ngạc, nếu thật sự phải so sánh thì tiểu nha đầu kia có vẻ nổi trội hơn. Trong Tiên môn, có được một đồ đệ giỏi còn quan trọng hơn có được một bảo bối tốt, Ngu Độ và Mẫn Vân Trung đều tỏ ra vui mừng khi hai đứa trẻ này không đi đâu khác mà lại đến núi Nam Hoa này.

Mẫn Vân Trung thong thả nhấp trà. “Lần này có hai đứa, chưởng giáo còn muốn tranh giành không?”

Ngu Độ cười nói: “Sư thúc nhắm trúng đứa nào?”

Mẫn Vân Trung tỏ vẻ bàng quan, hồi lâu sau mới phóng khoáng vung tay: “Tiểu nha đầu tuy rất phiền phức nhưng trước nay ta chưa có đệ tử nào là nữ, hôm nay phá lệ một lần, cậu công tử kia nhường cho ngươi đi!” Rồi lại bổ sung thêm một câu: “Nhìn kĩ hẵng nói!”

Ông lão già nhất than khổ: “Hai vị quên ta rồi sao? Thật đáng thương cho Thiên Cơ ta, lại không chọn được đệ tử rồi.”

Mẫn Vân Trung nói: “Hai đứa trẻ này tư chất phi phàm, để chúng đi học bói toán, xem quẻ thì thật đáng tiếc.”

Ngu Độ cũng gật đầu tán đồng.

Có hai vị này ở đây, đồ đệ giỏi luôn không đến lượt lão, ông lão râu tóc bạc phơ sớm đã biết kết quả này, buông tiếng thở dài. “Hai vị khinh thường Thiên Cơ ta sao?”

Ngu Độ cười nói: “Sư đệ đừng nghĩ nhiều, lần tới sẽ cho đệ chọn.”

Tuy chưởng giáo đã nói là làm nhưng riêng những lời này thì lần nào cũng quên, vừa gặp đệ tử tốt là kiếm cớ đoạt ngay, ông lão chỉ biết cười trừ.

 

Trên cây cầu mây, tiểu công tử áo tím đi trước, có lẽ cảm thấy có gì đó bất ổn, liền đứng lại, quay đầu nhìn, quả nhiên có người đang theo sát phía sau, chính là đứa bé gái ăn mặc rách rưới ban nãy.

Mặt tiểu nha đầu trắng bệch, đôi mắt to tròn nhìn chằm chằm vào cậu bé, hai chân run lẩy bẩy nhưng vẫn kiên định bước về phía trước như đang cố gắng đuổi kịp đối thủ.

Chưa từng thấy đứa con gái nào to gan đến vậy, tiểu công tử cảm thấy hơi kỳ lạ, cuối cùng cũng thu hồi ánh mắt miệt thị, chăm chú nhìn con bé từ đầu đến cuối.

Tiểu nha đầu không hiểu ý tứ của cậu bé, lập tức hếch cằm khiêu khích, bước vượt qua.

Tiểu công tử hơi sửng sốt, “hừ” một tiếng, nói: “Đồ nha đầu xấu xí!”

Tiểu nha đầu cũng “hừ” một tiếng. “Đồ dựa vào cha mẹ mới được làm đệ tử phái Nam Hoa, còn không biết xấu hổ!”

Tiểu công tử tức giận nói: “Ngươi nói cái gì?”

Tiểu nha đầu chỉ tay vào ngực cậu ta. “Ngươi vốn dĩ có thư còn gì.”

“Ta không cần thư vẫn có thể làm đệ tử phái Nam Hoa.” Tiểu công tử đỏ bừng mặt, phất ống tay áo, bước nhanh về phía trước. “Đồ nha đầu xấu xí, có giỏi thì đi theo ta nữa xem!”

“Ai sợ chứ!” Tiểu nha đầu bước nhanh theo sau.

Dưới chân là những đám mây mềm mại nhưng khi giẫm lên lại có cảm giác vô cùng rắn chắc, không khác đi trên mặt đất là bao. Hai đứa trẻ, một trước một sau đã đi được mấy chục thước, vực sâu và cây cầu mây bỗng nhiên biến mất, chỉ thấy trước mắt hiện lên một đại dương mênh mông xanh ngắt, sóng gợn nhấp nhô, bên tai là tiếng sóng vỗ rì rào và tiếng kêu của những chú hải âu đang chao liệng.

Hai người liền dừng bước.

 

Gặp anh 1.4

Ngược lại với sự lúng túng của cô, Chương Minh Viễn tỏ ra rất tự nhiên. Có lẽ anh ta cũng vừa xuống máy bay, chiếc áo khoác màu xám đậm vắt trên tay, chiếc áo sơ mi tơ tằm hơi nhàu, nét mặt có phần mệt mỏi nhưng ánh mắt thì vẫn sáng như kim cương. Anh ta không tiến lại gần, chỉ đứng cách đó vài chục bước chân rồi hướng về phía cô mỉm cười, khẽ gật đầu, coi như là chào hỏi. Sau đó, anh ta đi thẳng ra cửa chính, phía sau có người nhìn giống thư ký giúp anh ta xách hành lý.

Dương Quang có chút hiếu kỳ: “Anh ta là ai vậy? Trông có vẻ khá lịch lãm.”

Bạch Lộ cố gắng lấy lại vẻ thản nhiên. “Anh ta… là cố vấn của công ty em.”

Dương Quang còn muốn hỏi thêm thì chuông điện thoại reo. Là Thượng Vân – mẹ anh – hỏi anh đã tới nơi chưa và nhắc nhở anh mau về ăn cơm. Sau khi dập máy, anh không còn quan tâm đến việc vừa xảy ra nữa, kéo tay Bạch Lộ. “Đi thôi, về nhà ăn cơm, cha mẹ đang đợi chúng mình đấy!”

“Về nhà ăn cơm”, bốn chữ này sao mà ấm áp thế! Khi Bạch Lộ đi cùng Dương Quang, chân cô như bị đông cứng, bước đi khó nhọc. Thái độ vừa rồi của Chương Minh Viễn cứ hiện lên trong đầu cô. Kỳ lạ là, trong tiết trời đang ấm dần nhưng vẫn còn chút se lạnh của tháng Ba, lòng bàn tay cô bỗng đổ mồ hôi, ướt lạnh.

 

Cuối tháng Ba, công ty ký kết thành công một hạng mục. Vương Hải Đằng rất phấn khởi, sau khi thưởng cho các phòng ban còn mời vài vị giám đốc ăn cơm. Bạch Lộ là trợ lý của Hoắc Mai nên cũng được đi cùng.

Cô chẳng hề thích tham gia những bữa tiệc thế này. Ngồi cùng bàn với toàn lãnh đạo, làm sao có thể ăn thoải mái được chứ? Trong tất cả những người có mặt ở đó, cô có chức vị thấp nhất, chưa ai động đũa, làm sao cô dám, người ta đặt đũa xuống, cô cũng phải ngừng ăn… Đặc biệt, cô lại không biết uống rượu, nhưng trong những tình huống thế này, không uống là không nể mặt lãnh đạo, dù thế nào cũng phải uống vài ly. Vậy mà gọi là ăn cơm sao? Thật chẳng khác nào mang vạ vào thân! Nhưng nghĩ đến tiền thưởng hằng tháng, cô không thể không chịu cái vạ này.

Bữa tiệc tối hôm ấy còn khó khăn hơn những gì mà Bạch Lộ tưởng tượng. Quá nửa bữa tiệc, Giám đốc Lưu của phòng Tài vụ trong lúc đi nghe điện thoại đã nhìn thấy Chương Minh Viễn, anh ta vừa gọi điện vừa đi từ phía thang máy tới. Giám đốc Lưu lập tức quay trở về phòng tiệc nói với Vương Hải Đằng. Vương Hải Đằng tất nhiên phải đứng dậy, ra ngoài đón.

Đúng lúc Vương Hải Đằng mở cửa bước ra, Chương Minh Viễn đi tới cửa phòng tiệc của họ. Anh ta vẫn đang nói chuyện điện thoại, gật đầu một cái coi như đáp lời, chân vẫn không dừng bước. Nhưng được vài bước, anh ta đột nhiên đứng lại. “Được rồi, cứ vậy đi!”

Kết thúc cuộc gọi một cách nhanh gọn, anh ta quay người như vừa nhìn thấy Vương Hải Đằng. “Tổng giám đốc Vương, ông cũng dùng bữa ở đây sao?!”

Vương Hải Đằng còn chưa kịp trả lời, cửa phòng VIP phía cuối hành lang bỗng bật mở, một người đàn ông trẻ trạc tuổi Chương Minh Viễn, ăn mặc sang trọng đủng đỉnh cất lời: “Chương công tử, sao đến rồi mà còn chậm trễ vậy! Đợi mình cậu thôi đấy!”

Chương Minh Viễn quay lại nói với anh ta: “Âu Vũ Trì, tôi gặp người quen, các cậu ăn trước đi, lát nữa tôi sẽ tới.”

Vương Hải Đằng cảm thấy hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Chương Minh Viễn không những dừng bước nói chuyện với ông ta mà còn nhận lời vào phòng tiệc của ông ta ngồi. Tất cả mọi người đều đứng dậy nghênh đón Chương Minh Viễn, nhường chỗ cho anh ta. Tất nhiên, đó chính là chỗ ngay cạnh Vương Hải Đằng, nhưng anh ta không ngồi, nói như thể đang đùa: “Tôi ghét nhất là ăn cơm mà ngồi cạnh đàn ông.”

Vương Hải Đằng cười lớn. “Điều đó dễ thôi, ở đây có hai người phụ nữ. Nào, Hoắc Mai, cô ngồi xích sang để cố vấn Chương ngồi giữa cô và Bạch Lộ.”

Ban đầu, Hoắc Mai và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, giờ xen vào một ông Chương Minh Viễn. Một người như vậy ngồi bên cạnh khiến Bạch Lộ thấy rất không tự nhiên, chiếc ghế đệm êm ái bỗng như biến thành thảm gai. Cô thật hy vọng anh ta sẽ chỉ ngồi một lúc rồi đi, dù sao thì bạn anh ta còn đang đợi ở phòng VIP bên kia. Ai ngờ, anh ta cứ ngồi đó mãi, ngoài nói xã giao vài câu với mấy vị lãnh đạo còn hỏi chuyện cô: “Bạch tiểu thư người ở đâu vậy?”

Cô không thể không trả lời: “Tôi người Vô Tích.”

“Ồ, mỹ nữ Giang Nam đây!” Anh ta nhấc ly rượu, nhếch môi đầy hàm ý. “Tôi mời cô Bạch một ly, rất vui được làm quen với cô!”

Cô khẽ cười, nhấc ly lên một cách bị động. “Cảm ơn anh!”

Một ly rượu vang đỏ từ từ chảy xuống họng, vị chua chua đắng đắng ngấm vào gan ruột. Lúc này, Bạch Lộ lại nghe thấy Chương Minh Viễn nói: “Bạch tiểu thư, trước đây tôi có quen một cô gái nhìn rất giống cô, cô ấy tên là Sương Sương.”

Cổ họng cô nghẹn lại, rượu xộc thẳng lên mũi khiến cô ho sặc sụa. Hoắc Mai vỗ vỗ lưng cô. “Thế nào rồi, đỡ hơn chưa?”

Cô vừa lắc đầu vừa ho, nước mắt giàn giụa. Điệu bộ nhếch nhác, cô cầm lấy chiếc túi, liêu xiêu đứng lên rời khỏi bàn tiệc, Hoắc Mai đỡ cô vào nhà vệ sinh. Sau khi tỉnh táo lại, cô nói với Hoắc Mai rằng muốn về trước, còn nói thực ra hôm nay bị đau đầu, không muốn tham gia, bất đắc dĩ mới phải đến, phải uống vài ly rượu nên đầu càng đau, quả thực không thể tiếp tục ngồi được nữa.

Hoắc Mai không miễn cưỡng. “Vậy em bắt xe về trước đi, đi đường cẩn thận nhé!”

Bước ra khỏi nhà hàng, trời đã tối, lất phất mưa, mùa xuân là mùa của những cơn mưa phùn mà. Có lẽ vì mưa nên người đi trên phố không nhiều, chỉ có những chiếc xe như những chùm sao băng lướt qua. Bạch Lộ không bắt taxi, lấy từ trong túi ra một chiếc ô màu xanh, một mình đi dưới làn mưa bụi. Cứ cách một quãng, ánh sáng màu vàng cam từ những chiếc đèn đường lại hắt ra mờ ảo, làm loãng màu của đêm đen. Thứ ánh sáng ấy khiến con đường trở nên khúc sáng khúc tối, cõi lòng cô cũng vậy, lúc tỏ lúc mờ.

 

Về đến nhà đã hơn mười giờ. Bạch Lộ nghĩ một hồi, quyết định gọi cho Thiệu Dung.

Đầu máy bên kia nghe thật náo nhiệt, tiếng đàn ca thánh thót như từng sợi tơ nhỏ lách vào tai. Nghe cô nói xong, Thiệu Dung phản đối: “Em sợ gì chứ? Anh ta lấy gì để chứng minh anh ta biết em? Anh ta cũng chỉ nói rằng trông em rất giống một người quen của anh ta. Trên đời này, người giống người là chuyện bình thường. Em càng tỏ ra sợ hãi như vậy thì lại càng chứng tỏ có tật giật mình, chưa đánh đã khai.”

Những người ngoài cuộc thường sáng suốt hơn người trong cuộc. Bạch Lộ được Thiệu Dung nhắc nhở, cảm thấy mình quả thực đã quá thiếu tự tin nên xử lý có phần hơi kém.

“Người ta thường nói, người đang yêu thường trở nên ngu ngốc, giờ chị đã hiểu câu này rồi. Bạch Lộ, trước đây em chưa bao giờ ngốc nghếch thế này, cũng chưa bao giờ nhát gan thế này. Hồi đó em can đảm hơn bây giờ nhiều.”

Bạch Lộ cười đau khổ. Hiện tại tất nhiên là phải khác trước đây. Ngày xưa cô to gan lớn mật, âu cũng chỉ vì khi đó trắng tay. Chẳng có gì nên cũng không cần phải đắn đo, vì thế mới dám làm dám chịu. Nhưng bây giờ, cô có Dương Quang, có người mà cô yêu thương, cô sợ sẽ mất anh, bởi vậy mà băn khoăn, lo lắng. Mới chỉ có chút biến động nhỏ mà đã thần hồn nát thần tính.

Nói chuyện với Thiệu Dung xong, Bạch Lộ cảm thấy thoải mái hơn nhiều. Cô nghĩ giờ cô đã biết sau này phải đối phó với tên Chương Minh Viễn thế nào.

Vài ngày sau, Chương Minh Viễn bất ngờ tới công ty vào ban ngày. Hoắc Mai đã ra ngoài cùng với Vương Hải Đằng, vài vị phó tổng cũng không có mặt, Bạch Lộ buộc phải ra đón tiếp. Vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nên giây phút nhìn thấy anh ta, cô lập tức giống như một sĩ quan vào tư thế sẵn sàng chiến đấu. Ánh mắt cô không còn trốn tránh, nụ cười không còn gượng gạo, tiếp đón anh ta một cách hết sức tự nhiên. Giống như tiếp đón những vị khách khác, không quá lạnh lùng cũng chẳng quá nhiệt tình.