[Tản văn] Chỉ còn nỗi cô đơn ở lại – Trích: Đã từng tồn tại, Đã từng yêu thương – Gari

Chỉ còn nỗi cô đơn ở lại

 

Đôi lúc, trong cuộc sống, ta có cảm giác như không còn bất kì nơi nào mà ta có thể dựa vào. Cô đơn, trống vắng, quạnh hiu là tất cả những gì vây quanh ta, một lần nữa, ngày này qua ngày khác…

Đôi lúc, ta cảm thấy cả thế giới đang chống lại ta. Không một ai ủng hộ trên con đường ta chọn, chỉ có sự ép buộc và hối thúc. Không một ai mỉm cười với ta, chỉ có những sự tức giận và hờ hững. Ta càng cựa quậy, sợi dây càng trói chặt. Ta tin rằng ánh sáng ở cuối đường hầm, nhưng tìm mãi sao chẳng thấy. Khi ấy, nỗi buồn, sự cô độc cứ lẳng lặng đeo bám lấy ta. Ta cần lắm một cái ôm, một lời động viên rằng ta đừng bỏ cuộc, vì đời còn dài rộng lắm và cuộc chơi cũng chỉ mới bắt đầu…

Đôi lúc, ta ước gì bản thân mình mạnh mẽ hơn, cứng rắn hơn, thậm chí có thể tàn nhẫn hơn đôi chút… để mắt đừng cay, để tim đừng đau, để nỗi buồn đừng tìm đến nữa. Nhưng liệu ta có thể làm gì khi bản thân cô đơn đến mức chỉ tự biết ôm lấy cái bóng của mình. Ta chẳng biết phải tìm ở đâu một điều gì đó có thể khiến ta quên đi mọi cay đắng và sống một cuộc sống đích thực ở hiện tại…

Đôi lúc, ta chẳng cần một người nào đó ở bên cạnh để khuyên răn. Ta chỉ cần một ai đó có thể ngồi yên lặng với ta và nhìn ngắm đường phố, để nỗi buồn trôi qua không hề níu giữ, thế thôi. Trong cuộc sống, có những sự giao tiếp không nhất thiết phải bằng lời nói, mà khi ấy, sự đồng cảm đã ở trong trái tim mất rồi.

Đôi lúc, ta mong sao có một cánh tay vực ta dậy, kéo ta ra khỏi những vũng bùn lầy lội của cuộc sống. Khi ấy, dù trời có sập xuống, dù giông bão kéo giăng bao phủ, ta vẫn chẳng hề ngại ngần. Nhưng sau những vấp ngã, ta chỉ biết mỉm cười khi chỉ có mình ta mới có thể cứu lấy ta. Ta không ai oán, không trách móc, ta chỉ thấy dòng đời trôi ngược, trái tim con người cũng vì thế mà ngược dòng theo…

Đôi lúc, ta cần lắm một tình yêu, vừa đủ để yêu, vừa đủ để thương, vừa đủ để nâng đỡ và xoa dịu những vết cứa khó nhọc của cuộc sống. Dù ta biết, dòng đời có thể trôi nhanh, dù tình yêu không là mãi mãi, dù rằng chỉ đuổi theo một hình bóng hoang đường, ta vẫn muốn được yêu, chỉ một lần…

Và sau cùng, chỉ còn nỗi cô đơn ở lại trong trái tim, sau những vần xoay của cuộc đời…

Hiện tại là kết quả của quá khứ, và tương lai thì được xây dựng từ hiện tại. Chính vì vậy, dù cho cuộc sống hiện tại có dài rộng, có tròn trịa hay méo mó, có đậm đà hay nhạt nhòa, hãy thay đổi nó và sống theo cách ta muốn. Hãy để nỗi cô đơn, sự trống vắng và hiu quạnh ở lại, để ra đi tìm một con đường đầy ánh sáng, đầy niềm tin và hi vọng cho riêng mình. Hãy sống, đừng chỉ tồn tại. Hãy để vấp ngã là những đóa hoa tặng thưởng trên con đường thành công và cuộc sống hạnh phúc mà ta đã chọn…

Và tất cả, chỉ có thế thôi!

 

[Tản văn] Khoảng trống – Trích: Đã từng tồn tại, Đã từng yêu thương – Gari

 

Có người đã từng nói: “Chỉ cần cười lên là mọi chuyện sẽ qua đi!” Thế nhưng, tất cả có trôi qua thật không thì chỉ có người ấy mới hiểu rõ. Bởi vì thực tế là dù có mỉm cười hay chưa kịp mỉm cười, thời gian vẫn cứ trôi, dòng đời vẫn cứ vần xoay luân chuyển. Thôi thì tự cho mình một cơ hội để mỉm cười, để làm nhẹ nhõm mọi chuyện, để tự nhủ rằng bản thân mình không thật sự cô đơn.

Trong suốt hành trình của tuổi trẻ, hẳn là sẽ có những người rời bỏ bạn mà đi, và hẳn là có những người mà bạn vô tình rời bỏ họ. Cho dù là thế nào thì cũng là đã từng. Yêu thương và được đáp lại là một chuyện rất vui, nhưng khi tất cả hóa đã từng thì lại hoàn toàn khác. Thành ra, chẳng phải là quá đau đớn khi cố gắng nắm giữ tất cả thuộc về quá khứ, hoặc bỗng chốc tiếc nuối nhận ra ta chưa một lần nói lời yêu với người đã chiếm trọn tâm hồn mình, phải không?

Trong một mối quan hệ, nếu chỉ một người muốn thì sẽ không bao giờ là đủ. Cho đi và nhận lại từ lâu đã trở thành một quy luật của cuộc sống, nhất là với tình yêu. Nếu cho không đủ hay nhận lại không vừa, cảm giác đau đớn sẽ dần dần ngấm vào trái tim, rồi bất giác để lại một khoảng không trống hoác vô tình.

Khoảng trống, không phải tự nhiên mà có, mà bởi vì ta đã vô tình mở rộng lòng mình ra với quá nhiều người. Để rồi đến khi ta muốn khép lại thì lại thấy đau đớn hơn ta tưởng, nên cứ thế tự nhiên tạo ra khoảng trống, thế thôi.

Chính vì thế, nhiều người tự cho phép lòng mình chật hẹp, chẳng đủ chỗ để cho một ai khác bước vào. Họ sợ đánh mất những kỷ niệm mà họ từng có với người đó. Thật khó để buông bỏ, thật khó để xem như chưa có chuyện gì xảy ra, nhất là khi trái tim vô tình lưu lại quá nhiều khoảnh khắc buồn vui trong lòng. Thế nhưng, trong thâm tâm, họ vẫn chờ đợi, vẫn hi vọng một điều gì đó mơ hồ, dù đôi khi biết chắc rằng kết quả sẽ chẳng thể như họ mong muốn…

Ấy thế, đó mới là những câu chuyện của cuộc sống. Khoảnh khắc quý giá rồi cũng sẽ qua đi, vẻ đẹp rồi cũng sẽ tàn phai. Cứ thế, ta bước đi mãi, đến khi nhìn lại đã là một chặng đường dài.

Bỗng một ngày ký ức chia đôi, bỗng một ngày thấy nụ cười phai nhạt, và rồi bỗng một ngày, chợt nhận ra ta không đủ may mắn chỉ để gặp một người dưng yêu ta trọn đời. Thời gian, bao giờ cũng là cái cớ của sự đổi thay và ta mảy may không muốn đề cập đến.

Thế giới ngày càng phẳng, con người lại càng dễ dàng có thể nhìn thấy nhau, trò chuyện với nhau, cảm nhận hơi thở của nhau, nhưng lại chẳng thể chạm vào nhau, chỉ bởi vì khoảng cách trong lòng đã xa vời vợi. Năm tháng dài rộng quá, chẳng biết bao giờ mới là thời điểm thích hợp để tìm được người cảm nhận và trải qua mọi khoảnh khắc trọn vẹn với mình suốt cuộc đời? Nhiều khi bỗng thấy dòng đời thật nực cười, phải không?

[Giới thiệu] Đã từng tồn tại, Đã từng yêu thương – Gari

“Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương”- Cuốn sách dành cho những cô đơn ở lại

 “Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương” là tập hợp của những nỗi buồn và các câu chuyện thuộc về nỗi cô đơn. Với giọng văn nhẹ nhàng và chân thật, cuốn sách mang đến cho bạn đọc những khoảng lặng trầm xuống giữa cuộc sống hiện đại quá xô bồ và hối hả thường ngày để suy ngẫm và để cảm nhận lại những xúc cảm trong chính bản thân mình.

Với hai phần tản văn và truyện ngắn, cuốn sách là những trải lòng của tác giả trẻ Gari – Nguyễn Yến Phượng về tình yêu của tuổi trẻ, của những xúc cảm sẽ đến với bất kỳ trái tim nào khi đứng trước tình yêu và cuộc sống.

IMG_5836

Tuyển tập tản văn truyện ngắn “Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương”

Bắt đầu với “Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương”, nhân vật tôi hay cũng chính là nữ tác giả trong vai trò một con người trẻ tuổi muốn chia sẻ những cảm xúc của bản thân. Một con người trẻ tuổi dần bước vào guồng quay của cuộc sống, bước vào những cung bậc cảm xúc của tình yêu để rồi buông mình xuống những nỗi buồn mênh mang.

Bước vào cuộc sống, khi chuyển tàu của hành trình trưởng thành lăn bánh thì cũng là lúc những cô đơn bắt đầu. Đọc cuốn sách, chúng ta nhận ra khoảng trống quen thuộc trong tim không thể lấp đầy, thấy nỗi buồn vẹn nguyên vẫn luôn tồn tại một cách cố hữu trong cuộc sống, chúng ta thấy mình trong những đêm dài lặng lẽ chờ bình minh le lói, thấy lại những người lướt qua ta, ở lại và ra đi mà ta chẳng thể níu kéo, chỉ còn nỗi nhớ lẻ loi giữa bộn bề ký ức… Với “Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương”, mỗi người sẽ có thể tìm thấy nỗi cô đơn của chình mình trong đó và có lẽ, đúng như người ta vẫn hay nói “con người ta càng trưởng thành, càng cô đơn”.

Tuy nhiên, cũng viết về cô đơn, nhưng nỗi cô đơn trong “Đã từng tồn tại, đã từng yêu thương” không nhuốm màu u ám. Chúng ta nhận ra mình trong sự lẻ loi và chúng ta trưởng thành khi bước qua những nỗi buồn ấy. Ngày hôm qua, chúng ta cô đơn, ngày hôm nay có thể cô đơn vẫn hiện hữu, nhưng hãy học cách đối mặt và thản nhiên. Đó cũng chính là thông điệp mà tác giả trẻ Gari muốn gửi đến bạn đọc thông qua tập tản văn – truyện ngắn này.