Diêu Thục nghi thản nhiên cười, cũng không xé câu chuyện ra nữa, nói: “Mấy hôm trước, Tình muội muội đem ít Bích Loa Xuân tới cung của ta, mùi hương cũng không tồi.” Nàng ta ngừng một lát rồi giải thích: “Là Thư Quý tần. Nếu nương nương không chê, xin tới cung của thiếp ngồi chơi một lát.”
Giờ ta mới biết, hóa ra khuê danh của Thư Quý tần là Thư Tình. Bỗng nhớ tới cái tên đêm đó Hạ Hầu Tử Khâm gọi, ta đột nhiên rất muốn biết, rốt cuộc là người con gái như thế nào mới có thể khiến hắn nhớ mong tha thiết, kể cả trong giấc mơ.
“Nương nương?” Thấy ta im lặng, nàng ta cau mày khẽ gọi.
Ta chợt bừng tỉnh. Nàng ta muốn nói cho ta hay, Thư Quý tần đã tìm nàng ta, hai người đã cùng đứng về một phía, mà giờ nàng ta lại muốn kéo ta về phía đó.
Ta lắc đầu trong sự ngạc nhiên của nàng ta, cười đáp: “Không cần, bản cung không thích Bích Loa Xuân cho lắm.”
Ta cất bước đi qua mặt Diêu Thục nghi, cuối cùng nàng ta cũng không kìm được, hỏi: “Chẳng lẽ nương nương không sợ Thiên Phi sẽ đứng trên người sao?”
Ta cười khẩy, lẽ nào ta không phải đề phòng ngươi và Thư Quý tần sao? Ngẫm ra, Thiên Phi còn dễ kiểm soát hơn đôi phần.
Cuối cùng nàng ta cũng không đi theo.
Đi thêm một đoạn nữa, ta trông thấy Thiên Lục đang đứng ở phía xa, vốn không định giáp mặt nhưng nàng ta lại chủ động đi về phía ta, hành lễ. “Tần thiếp tham kiến nương nương!”
Đưa mắt nhìn nàng ta một cái, không muốn nói chuyện, ta không dừng bước, đi lướt qua.
Đột nhiên Thiên Lục nói: “Nương nương từ chối lời mời của Diêu Thục nghi, không phải vì người vẫn để tâm tới tình nghĩa tỷ muội sao? Vậy sao nương nương không bằng lòng đứng cùng một phía với chúng ta?”
Cùng phe với bọn họ? Câu đó mà nàng ta cũng nói ra được.
Ta không lên tiếng, nàng ta lại đuổi theo. “Nương nương, nếu ba tỷ muội chúng ta có thể đồng tâm hợp lực thì không cần sợ ai trong hậu cung này nữa. Nương nương, sao người…”
“Ngươi muốn ta bảo vệ cái thai của Thiên Phi sao?” Ta lạnh lùng lên tiếng, ngắt lời nàng ta.
Nàng ta tính toán hay lắm, công khai lôi kéo ta. Còn không phải vì Thiên Phi sao? Thật đúng là tỷ muội tình thâm! Biết rõ giờ đây, người có thể bảo vệ Thiên Phi trong hậu cung này chỉ có ta.
Thế nhưng, sao ta có thể đồng ý? Tại sao ta phải đích thân bảo vệ đứa con của Thiên Phi?
“Nương nương!” Thiên Lục ngạc nhiên nhìn ta, mãi sau mới mấp máy cánh môi mỏng: “Tỷ ấy là tỷ tỷ ruột của chúng ta mà.”
“Là tỷ tỷ ruột của ngươi.” Ta lạnh lùng nhìn nàng ta.
Ánh sáng trong mắt nàng ta tối dần, không thốt được một lời.
Ta thu lại ánh mắt, đi thẳng về phía trước, khẽ cười. “Thấy bản thân vô dụng à? Vậy thì tới tranh giành đi!”
Nếu nàng ta có thể đắc thế, sẽ không còn như bây giờ, có thể bảo vệ Thiên Phi sao? Sao còn khổ sở tới cầu xin ta.
Đi được mấy bước, lại nghe nàng ta nói: “Chẳng lẽ nương nương cũng… cũng không mong đứa bé ra đời?”
Ta khựng lại, không ngoảnh đầu, chỉ hờ hững đáp: “Không mong.”
Trống rỗng.
Không biết khi ta nói “không mong”, sắc mặt Thiên Lục như thế nào, ta chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng, từ nhỏ tới lớn, ta vẫn luôn một mình, chỉ có một mình.
Tỷ muội, với ta mà nói, thật quá xa vời. Ta cũng không muốn nổi.
Tới trước cửa Cảnh Thái cung, Vãn Lương và Triêu Thần chạy ra đón. Triêu Thần hỏi nhỏ: “Nương nương, sao rồi?”
Ta để bọn họ dìu, cười đáp: “Chỉ là một màn chẳng đâu ra đâu thôi!”
Vãn Lương đi bên trái ta, khẽ cười, nói: “Vậy thì khiến bao nhiêu người thất vọng rồi!”
Ta cũng cười, phải, bao nhiêu người thất vọng.
Còn ta thì sao? Tự hỏi lòng mình nhưng dường như cũng chẳng có bao nhiêu thất vọng. Thật kỳ lạ!
Từ xa đã trông thấy loan kiệu của thái hậu, chẳng biết tại sao, ta lại nhớ tới Dụ Thái phi. Bên này lúc nào cũng náo nhiệt mà Vĩnh Thọ cung quanh năm lạnh lẽo, chẳng khác nào lãnh cung.
Ta bất giác lên tiếng, hỏi: “Dạo này có nghe được tin gì bên Vĩnh Thọ cung không?”
Triêu Thần hoảng hốt, hạ giọng hỏi: “Sao nương nương còn hỏi tới chuyện này ạ?”
Vãn Lương liếc nhìn ta, cũng lộ vẻ nghi hoặc.
Bọn họ đều căng thẳng, song ta chỉ cười, thật sự chẳng có gì, chỉ là thái hậu căm ghét Dụ Thái phi nhưng rốt cuộc bà ấy vẫn là mẹ ruột của Hạ Hầu Tử Khâm. Hắn oán có, hận có nhưng không thể làm như không hay biết về người mẹ ấy. Hắn không muốn quan tâm tới bà ấy, song không thể không quan tâm. Hắn chỉ không có nước để đi mà thôi. Thế nên lần đó, ta truyền thái y tới Vĩnh Thọ cung cũng là thuận ý hắn, có điều hắn vẫn một mực làm ra vẻ giận dữ, còn cố ý cảnh cáo ta. Đúng vậy, hắn chính là người như thế, cao ngạo, bướng bỉnh, lại có phần trẻ con.
Ta bật cười thành tiếng.
“Nương nương?” Triêu Thần hơi nhíu mày, nghi hoặc nhìn ta.
“Không có gì, chúng ta về thôi!” Ta lắc đầu, đi về phía trước.
Hai cung tỳ đưa mắt nhìn nhau, cũng không hỏi nữa.
Trở về Cảnh Thái cung, đã thấy rất nhiều thứ được đặt trong phòng khách. Tường Hòa đang sắp xếp vội giải thích: “Nương nương, tất cả đều do bên Nội vụ đưa tới, ba ngày nữa là tới Giao thừa rồi, đây đều là những thứ được phân theo cấp cho chủ nhân các cung.”
“Đúng vậy, nương nương, người xem, mấy xếp gấm vóc này đẹp quá!” Tường Hòa ôm hai xếp gấm vào lòng, cười nói.
Bọn họ không nhắc ta cũng quên thật. Nhanh quá, sắp hết năm rồi.
Phương Hàm từ phòng trong đi ra, cười cười xua bọn họ: “Đừng nói nhiều nữa, mau mang mấy thứ này xuống dưới đi!” Nàng ta nói xong liền bước tới dìu ta, nói: “Lát nữa nương nương chọn lấy một màu thật đẹp để bọn cung nhân may áo, đêm Giao thừa phải mặc đấy.”
Lời của Phương Hàm đã nhắc nhở ta.
Bình thường, phi tần không có cơ hội diện kiến hoàng thượng, nhưng có thể được nhìn thấy long nhan trong đêm Giao thừa. Dù là người được sủng hay không, ai mà chẳng muốn phô bày vẻ đẹp đẽ nhất của mình, thu hút sự chú ý của hoàng thượng trong đêm ấy.