Bà Cartland mau chóng đỡ bà Ellen lúc này đã ngã khuỵu xuống nền nhà, Livia không còn khóc nữa nhưng cô bé vòng tay ôm chặt mẹ, ông Arthur gương mặt méo xệch nắm chặt tay bà Ellen.
– Ellen… không phải chứ… con chúng ta không thể ra đời tại đây.
– Sự tử tế của ngài là bằng chứng cho thấy thế giới của người Ánh Sáng không lâu nữa sẽ bị lũ người tầm thường kia xâm phạm.
Aral đã đứng lên nhưng Chúa vương Igormur vẫn ngồi yên mặc cho đôi mắt màu khói của em trai ông ta đang long lên vì giận dữ.
Bà Ellen lại kêu lên thảm thiết, có vẻ như đứa bé sắp ra đời.
– Hãy giúp chúng tôi… – Ông Arthur quay lại nhìn những người Ánh Sáng van nài.
– Bà ấy sẽ sinh đứa trẻ ngay bây giờ.
Bà Cartland nói và ông Arthur quá đỗi ngạc nhiên trước giọng nói không mang chút sợ hãi của bà. Đương nhiên rồi vì bà ấy là một phù thủy, ngay cả Chúa vương Igormur cũng nhìn bà ấy bằng con mắt nể phục thì có lý gì bà ấy phải sợ sự đe dọa của lão Aral kia. Có lẽ lo lắng đã làm ông Arthur quẫn trí vì ông đang đổ mọi tội lỗi lên đầu bà Cartland, trong đầu ông lúc này là ý nghĩ bà Cartland có thể đối phó với Aral nhưng bà ấy lại không làm vậy, không nghĩ tới sự bất lực của ông, tới mối nguy hiểm cận kề gia đình ông. – Các người còn ngồi đó làm gì nữa? – Ông Arthur lại gào lên, đôi mắt nhòe lệ nhìn người vợ thân yêu đang lả đi vì đau đớn.
– Bà Ellen cần sự giúp đỡ. Bà ấy cần một bà đỡ.
Bà Cartland quỳ gối bên cạnh bà Ellen nhưng mắt bà lại nhìn xoáy vào Chúa vương Igormur.
– Ông Dalor, hãy đưa họ đi.
– Không…
– Nếu ông muốn đứa bé đuợc an toàn thì hãy đi theo người đàn ông này. – Bà Cartland khẩn khoản nói.
– Nhưng họ sẽ giết gia đình tôi. Họ không thích chúng tôi, không thích con người… – Ông Arthur nói bằng một giọng đã mất hết bình tĩnh.
– Điều đó không bao giờ xảy ra! Ông phải tin tôi! – Ánh mắt của bà Cartland khiến ông Arthur không thể nghĩ gì khác.
– Ngài đang làm gì thế, Chúa vương Igormur. – Giọng Aral rít lên ngay sau đó. – Garathal sẽ không bao giờ đồng tình với cách làm của ngài. Những sinh vật kia phải trả giá cho sai lầm của chúng, còn chúng ta là những Đấng Linh có trách nhiệm gột rửa những thứ không đáng tồn tại này. Thành quả mà người Ánh Sáng cất công gìn giữ bao năm qua phụ thuộc vào quyết định của ngài, thưa Chúa vương Igormur.
Aral giữ chặt hai cánh tay bên sườn, lòng bàn tay mở rộng.
– Aral! – Chúa vương Igormur từ tốn nói. – Còn một điều nữa em chưa nhắc cho ta nhớ.
Aral không hề tỏ vẻ khó hiểu trước những lời lẽ nửa vời của Chúa vương Igormur nhưng thái độ lạnh lùng của ông ta chứng tỏ ông ta sẽ không dễ dàng bỏ cuộc.
– Garathal tôn trọng sự công bằng và rất thất vọng mỗi khi nền hoà bình được thiết lập từ những cuộc chiến đẫm máu.
– Cách thống trị của Garathal không liên quan tới việc chúng ta trừng trị lũ sinh vật kia và… – Aral gằn lên từng tiếng.
– Á….
Tiếng thét của bà Ellen vang lên cắt ngang mẩu đối thoại ngắn ngủi giữa hai con người quyền lực, nỗi đau đớn đong đầy trong giọng bà:
– Đứa bé… con tôi…
– Đưa họ đi.
Chúa vương Igormur đứng phắt dậy, đôi mắt ông ta không biểu lộ bất cứ cảm xúc nào khi nhìn bà Ellen.
– Dạ…
– Không còn kịp nữa. – Bà Cartland rền rĩ nói.
Dalor lúc này đang đứng nhìn gia đình Baker vội vàng lên tiếng:
– Dìu bà ấy đứng lên.
Trong cơn trở dạ, bà Ellen vẫn cố gắng động viên chồng bằng cái nhìn tha thiết nhưng cứ mỗi giây trôi qua bà lại cảm thấy sức mình yếu dần, bà không sao kiểm soát được cơn đau đang nghiền nát thân thể bà.
– Cartland! Bà phải làm gì đi chứ! – Ông Arthur gào lên phẫn nộ.
– Thở đi Ellen… Cởi áo của ông ra… Thở mạnh vào… Ellen… – Bà Cartland hét lên ra lệnh.
Ông Arthur run rẩy đỡ lấy đứa bé mình ướt đẫm nước ối nhầy từ tay bà Cartland. Ôm con trong tay, ông Arthur vẫn không thể tin đứa bé con ông lại ra đời trong một hoàn cảnh éo le như vậy. Tiếng khóc của đứa bé vang lên khỏe khoắn, điều đó làm ông cảm thấy an lòng, gương mặt rầu rĩ của ông chợt bừng sáng nhưng nó lại sa sầm xuống khi Aral bước về phía họ.
– Aral…
Chúa vương Igormur khẽ gọi người em trai nhưng bản thân ông vẫn đứng yên, còn Aral tiếp tục từ từ tiến lại phía ông bà Baker mặc cho bà Ellen đang nhăn nhó vì đau đớn, đôi mắt bà nhìn ông ta van nài.
– Ellen, bà vẫn còn đau sao?
Bà Cartland thấm mồ hôi trên trán bà Ellen bằng chiếc khăn tay màu vàng nhạt, đôi mắt xanh của bà se lại vì lo lắng khi cơn đau vẫn còn hành hạ bà Ellen.
– Đừng lo, Ellen. – Ông Arthur nắm chặt tay vợ, mắt nhìn trừng trừng vào Aral. – Ngươi muốn gì?
Ông Arthur vụt đứng dậy, tay ôm chặt đứa con vừa chào đời.
Phản ứng mạnh mẽ của ông Arthur không khiến em trai của Chúa vương Igormur bất ngờ, ngay cả một sự kích động nho nhỏ ông ta cũng không hề để lộ.
– Sự cao thượng của Chúa vương Igormur cũng không thể chống đỡ cho những sai lầm mà ngươi gây ra… – Aral ngập ngừng vài giây, nhìn đứa trẻ, ông ta nói tiếp. – Giờ thì ngươi đã nhận ra sai lầm của mình rồi, đúng không? Đừng trách chúng ta, hãy trách chính ngươi, ngươi là người đã cướp đi sự sống của đứa trẻ.
Aral nói nhưng ông ta không quan tâm tới phản ứng của bà Cartland bởi ông ta đã tiến ra phía cửa ngay sau khi nói câu đó, nhưng rồi tiếng hét hòa lẫn trong tiếng thở hổn hển của bà Ellen đã khiến ông ta phải ngoái đầu nhìn lại.
– Ellen… Ellen… em sao rồi? – Giọng nói của ông Arthur cất lên thảng thốt, đôi chân ông run rẩy khuỵu xuống quỳ bên cạnh bà.
– Em đau quá… con… – Bà Ellen vừa khóc thút thít vừa nói nhưng rồi bà lại cắn chặt môi khiến nó tứa máu.
– Mang nước tới đây…
Lần này bà Cartland cũng đã gào lên và Dalor liếc nhìn thật nhanh sang phía Chúa vương Igormur; chưa đầy một giây sau ông ta đưa cho bà Cartland một chiếc bình sứ trắng và một chiếc cốc nhỏ cũng bằng sứ mà ông vừa lấy từ trên bàn của Chúa vương Igormur.
– Hãy uống một chút nước…
Bà Cartland thận trọng đưa chiếc cốc đến bên miệng bà Ellen nhưng cái hất tay vô tình của bà Ellen khiến chiếc cốc văng ra xa, nện xuống sàn nhà vỡ vụn.
– Con… – Bà Ellen rền rĩ. – Hãy cứu đứa nhỏ…
Mắt bà Ellen từ từ khép lại và bà lịm đi trong vòng tay của bà Cartland. Trước khi chìm vào vô định, bà Ellen nghe đâu đó tiếng khóc của con thơ và cả tiếng cửa sập vô tình…