Những tháng năm hổ phách (phần II) – chương 5.2

 

Từ ngày Kiều Mục chuyển đi Tần Chiêu Chiêu bỗng thành người ưa dạo phố. Cuối tuần nào cô cũng đi bộ vào thành phố chơi, đi mãi cuối cùng cũng chỉ đến một nơi – quận Tân Thành phía bắc, cô vẫn luôn mong có thể vô tình gặp Kiều Mục trên đường. Có điều, Tân Thành rộng lớn như vậy, đi mấy ngày còn chưa hết, đường phố bốn bề đông đúc, sao có thể dễ dàng muốn là gặp được người đây?

Lúc ở nhà cô cũng thường ngẩn người nhìn sang ban công tầng ba ngôi nhà bên kia tường. Nơi ấy vẫn còn người của Kiều gia nhưng không còn tiếng đàn du dương mỗi chiều nữa. Thỉnh thoảng cũng nghe thấy đôi ba tiếng nhạc rời rạc, chói tai vọng lại, tác giả là đứa con gái sáu tuổi của Kiều Diệp, con bé vẫn thường múa may với chiếc đàn organ được cậu trẻ để lại cho. Mỗi lần tiếng nhạc vang lên lòng cô phiền muộn.

Thành tích học tập của Tần Chiêu Chiêu cũng đột nhiên tuột dốc, từ đứng đầu lớp rớt xuống thứ hai mươi mấy. Tâm trí cô đã theo Kiều Mục từ buổi chiều hôm ấy, giờ đây không phút nào không nhớ nhung tới cậu.

Giáo viên chủ nhiệm gọi riêng cô ra phê bình chuyện học hành sút kém, cô giáo vô cùng thất vọng tâm sự: “Tần Chiêu Chiêu, trước giờ em luôn là học sinh giỏi, vốn cô vẫn hi vọng em năm nay em thi vào cấp ba sẽ dành kết quả cao. Năm ngoái cô có một học sinh dành á khoa toàn thành phố, vào thẳng trường trung học thực nghiệm. Năm nay trong lớp cô rất coi trọng em, thế nhưng giờ em làm cô lo quá.”

Trường trung học thực nghiệm? Đôi mắt vô hồn bấy lâu của Tần Chiêu Chiêu đột nhiên sáng bừng. Phải rồi, sao cô lại quên nhỉ, Kiều Mục học ở trường cấp hai thực nghiệm, thành tích của cậu dư sức vào trường cấp ba của Bộ[1]. Nếu cô cũng có thể học ở ngôi trường tốt nhất toàn thành phố này hẳn sẽ có cơ hội gặp lại Kiều Mục; may mắn có khi còn được học chung lớp cũng nên.

Tưởng tượng về tương lai tốt đẹp này khiến Tần Chiêu Chiêu kích động không thôi, đứng thẳng lên nói với giáo viên cũng là tự dặn chính mình: “Thưa cô, xin cô cứ yên tâm, em nhất định chăm chỉ học tập ạ.”

Tần Chiêu Chiêu bắt đầu dốc sức học đêm học ngày, thành tích trượt dốc được vực dậy nhanh chóng: thi giữa kỳ đã nằm trong top ba của lớp. Cô giáo vui mừng hớn hở, quả thật đã nhìn không lầm cô học trò này.

Tần Chiêu Chiêu đạt kêt quả tốt như vậy khiến ba mẹ vô cùng cao hứng. Tần ba dặn con: “Con gái, ráng học hành chăm chỉ, sau này nhất định phải thi đỗ đại học đấy! Ba con không được học hành cả đời chịu thiệt, làm việc mấy chục năm trời vẫn chỉ là tay công nhân quèn. Ngày mới vào nhà máy mà có bằng cấp hai thì ba đã sớm được thăng quan rồi. Nhưng ba chỉ cố học hết cấp một, muốn được cất nhắc cũng chịu.”

Ba Tần Chiêu Chiêu xuất thân gia đình miền núi, cũng nhờ nhập ngũ t mới được phân về thành phố công tác rồi thành người ở đây. Có điều muốn làm người thành phố cũng chẳng sung sướng gì, trình độ văn hóa thấp nên ban đầu ông bị điều xuống phụ ở bếp ăn chứ không được làm việc liên quan tới kỹ thuật. Con trai quê, công việc cũng không khá, sống ở thành phố rất khó kiếm vợ, mãi tới năm hai mươi chín tuổi ông mới kết hôn với mẹ của Chiêu Chiêu. Tần ba nhanh nhạy nhận ra làm việc ở nhà máy thế này mà không có trình độ kỹ thuật thì không được, vì thế liền tự mình nghiên cứu, cuối cùng ông cũng được điều sang làm công nhân kỹ thuật. Ở nhà máy có một kỹ sư họ Trịnh vẫn thường khen ông là người thông minh sáng dạ, học cái gì giỏi cái ấy tiếc là ít học nếu không hẳn cũng có thể thành kỹ sư. Bao nhiêu năm rồi chuyện này vẫn khiến Tần ba thầm tiếc cho bản thân, tới giờ ông chỉ còn biết trông chờ con gái yêu giúp mình thỏa mộng học hành.

Mẹ hỏi muốn thi trường nào, cô liền lập tức trả lời không cần suy nghĩ: “Mẹ, con muốn thi vào trường trung học thực nghiệm.”

Tần ba vỗ mạnh tay hứng khởi: “Được! Con gái ba phải có chí khí thế mới đúng! Đã không thi thì thôi, còn không phải thi trường tốt nhất.”

“Nhưng ba ơi, học phí ở trường trung học thực nghiệm đắt hơn trường bình thường nhiều.”

Trường trọng điểm của thành phố có điều kiện cơ sở vật chất và đội ngũ giáo viên tốt nên học phí không hề rẻ. Tần Chiêu Chiêu muốn thi vào trường cấp ba thực nghiệm nhưng lại thấy áy náy sâu sắc với ba mẹ vì sẽ khiến hai người lao tâm khổ tứ lo học phí cho mình.

Tần ba lại cười ha ha: “Học phí đắt một chút có sao nào? Chiêu Chiêu, chỉ cần con thi đỗ, ba nhất định sẽ lo cho con đi học.”

Nhắc tới tiền nong nhưng ba cô không cau mày lo lắng như trước kia nữa, mắt mẹ cô không khỏi sáng bừng: “Mình à, có phải có hi vọng gì không?”

Ba cô vui mừng gật mạnh một cái: “Ừ, tôi với mấy ông bạn có thể nhận thầu được một món, hoàn thành thì mình có tiền sửa lại nhà cửa luôn, sống thoải mái một chút.”

Trong khu tập thể, những người có điều kiện đã mua nhà rồi chuyển vào thành phố, kém hơn chút cũng hùn vốn xây sửa lại nhà cửa hoặc cất thêm lầu mới. Kể cả những người không đủ tiền mua nhà, hoặc đã quen sống nhà trệt không tính lên tầng cũng phải sửa sang, cải tạo lại nhà cũ: lát lại sàn, trát tường hay xây thêm công trình phụ… để cả nhà ở thoải mái hơn.

Vợ chồng Tần gia chưa bao giờ nghĩ đến việc mua nhà. Vợ chồng công nhân bình thường như họ ngoại trừ lương tháng ra chẳng có thêm khoản thu nào khác, nửa đời vất vả thắt lưng buộc bụng mới để ra được hai vạn đồng. Nếu mang cả đi mua nhà rồi sau này con gái học đại học lấy đâu ra tiền lo cho con? Hơn nữa họ chỉ có một cô con gái sớm muộn cũng đi lấy chồng, mua nhà rồi sau này cũng chẳng để lại cho ai. Rất nhiều gia đình chỉ có một con gái ở Trường Cơ cũng tính toán thế, có con trai bắt buộc phải mua thêm nhà không thì không cưới được vợ. Ngày đó người ở đây suy nghĩ đơn giản vậy thôi, cần chỗ ở thì mới mua nhà, không cần thì chẳng mua làm gì. Có tiền nắm chắc trong tay thấy an tâm hơn, mấy chuyện như “mang tiền đi đầu tư” thì họ chưa bao giờ nghe tới chứ đừng nói là nghĩ đến mà làm. Chính vì nghĩ thế mà sau này nhắc tới chuyện mua nhà hai vợ chồng Tần gia lại hối không kịp. Nhớ ngày đó mới mở mang khu Tân thành ở phía bắc thành phố chỉ cần bỏ ra ba, bốn vạn đồng là mua được ngôi nhà trăm mét vuông. Mười năm sau giá nhà đất ở đây đã lên đến mười mấy hai mươi vạn một căn, ba bốn vạn đồng năm đó đến giờ chẳng mua được gì nữa rồi.

Tần Chiêu Chiêu nghe ba mẹ bàn chuyện sửa nhà vui mừng quá đỗi: “Thật ạ? Ba à, nhà mình cũng sửa sang rồi xây thêm công trình phụ ạ?”

“Đương nhiên rồi. Chờ ba kiếm được tiền rồi mình tân trang nhà cửa, xây thêm cái nhà vệ sinh nữa. Trước kia mỗi lần đi vệ sinh phải chạy cả chục mét, phiền chết đi được.”

Nhà cửa chật hẹp âm u cũng có thể nhắm mắt cho qua, có điều giờ cũng lớn rồi, Tần Chiêu Chiêu càng lúc càng mong có nhà vệ sinh riêng trong nhà. Cô không thích nhà vệ sinh công cộng, không phải vì chỗ này lúc nào cũng dơ dáy hôi hám mà vì mỗi lần có người ra vào là cửa phòng lại mở toang. Đây là nhà vệ sinh công cộng, đương nhiên không thể tránh chuyện người ra người vào. Chuyện tắm rửa là chuyện riêng tư nhất nên lần nào cô cũng phải chui tận vào trong góc mà ngồi. Đến mùa đông càng miễn bàn, hơi nước mờ mờ vấn vít khắp nơi, chốc chốc lại thấy hiện ra mấy thân người trắng nhợt, béo gầy đủ cả. Các bà, các cô, các mợ, các thím thản nhiên kì cọ bên vòi nước còn Tần Chiêu Chiêu chỉ dám lui vào một góc nhưng cũng chẳng tránh được những ánh mắt hiếu kì dán lên người: “Ái chà, con nhóc này dậy thì sớm thật, thành thiếu nữ rồi, bắt đầu có ngực rồi kìa!” Chẳng hiểu sao nghe vậy Tần Chiêu Chiêu cảm thấy xấu hổ vô cùng, xoay người vội vội vàng vàng dội mấy cái rồi trốn thẳng.

Nhà nghèo, nhà nhỏ Tần Chiêu Chiêu có thể chịu được nhưng đến nằm mơ cô cũng mong có thể có lấy cái nhà vệ sinh riêng.

 

 

 

[1] Các trường cấp ba do trường đại học thành lập

Bình luận về bài viết này