Thoáng qua 1.4

Về đến nhà, tắm rửa xong cũng đã muộn, trời rất lạnh, cô chui vào chăn ấm, thật dễ chịu, đang khoan khoái nghĩ, giấc ngủ đã đến ngay. Đang thiu thiu thì có tiếng chuông điện thoại, thò tay ra khỏi chăn mò tìm nhưng mãi không thấy, bực mình, cô lẩm bẩm: “Không biết gã khùng nào giờ này còn quấy rầy người ta!” Làm xuất nhập khẩu là vậy, lúc người ta ngủ thì mình đi làm, người ta đi làm thì mình ngủ. Vất vả là thế, nhưng kiếm miếng cơm đâu có dễ, vậy mà nhiều khi vẫn phải nói dối. Hôm đó, mẹ gọi điện hỏi công việc có vất vả không, cô trả lời: “Vất vả gì đâu mẹ, chủ yếu là dùng ngoại ngữ nói chuyện, trao đổi với khách hàng người nước ngoài thôi mà.” Cô không muốn để mẹ lo lắng.

Chuông điện thoại reo mấy lần, có lẽ người gọi thấy cô không nhấc máy, liền thôi. Tử Mặc nhẹ cả người, khỏi phải sờ soạng tìm điện thoại trong đêm tối, cô lập tức thiếp đi. Ngày hôm sau, khi tìm được điện thoại, giở ra xem, là một số di động, nhưng không phải số máy của khách hàng, tưởng là ai đó nhầm máy nên cô cũng không bận tâm.

Triệu Tử Mặc bỏ bao công sức, vất vả mãi mới thuyết phục được một khách hàng người Đức, giành được đơn hàng lớn, nhận được phiếu lĩnh tiền thưởng, lòng vui như Tết. Vội gọi điện cho mẹ, sau khi kiên nhẫn nghe mẹ phàn nàn một hồi cô mới thấy yên lòng, định bụng hôm nay nhất định phải về sớm, mua ít thức ăn tươi tự thưởng cho mình.

So với các cô gái thành thị thời nay, Tử Mặc có một ưu điểm nổi bật là biết nấu ăn. Khẩu vị của người phương Bắc khác người phương Nam, cho nên cô không thích đồ ăn ở đây lắm. Mỗi khi làm thêm, cô luôn phải dùng đồ ăn nhanh, chán ngấy. Hôm nay lòng vui phơi phới, muốn làm mấy món ăn mang hương vị quê nhà cho thỏa cơn thèm. Ha ha… Mới nghĩ đến đã ứa nước miếng.

Thành phố nhỏ quê hương cô sông ngòi chằng chịt, đâu đâu cũng có nước, vì thế cá là món ăn phổ biến nhất trong mỗi bữa ăn gia đình. Món sở trường của bố là cá. Món ngon nhất là canh cá diếc, đậu phụ, nấm hương nấu với chân giò hun khói. Đầu tiên rán cá lên, cho gừng, rượu vàng[1] vào nồi, đổ thêm nước đun đến gần cạn, trút chân giò hun khói và nấm hương thái nhỏ vào đun vừa lửa. Đến khi nước chuyển sang màu trắng đục thì bỏ đậu phụ vào, đến khi nhấc nồi ra mới cho hành. Món canh có màu hồng của thịt chân giò hun khói, màu trắng đục của cá diếc nấu nhừ, màu xanh của hành, mùi thơm của cá và nấm hương, vừa đẹp mắt lại dậy mùi thơm, chỉ ngửi thôi đã thấy thèm. Mỗi lần bố làm món đó, cô đều ăn đến no căng.

Hồi nhỏ, Tử Mặc thích quanh quẩn trong bếp xem bố nấu ăn, không có ý định học nhưng cũng biết làm. Mùi thơm của món ăn, khói trắng nghi ngút vẫn còn trong ký ức. Bây giờ nhớ lại, hình như những thứ đó chính là hình ảnh của tuổi thơ.

Còn chưa hết giờ làm, Sính Đình đã gọi điện: “Xong việc chưa? Cùng đi ăn nhé!”

Tử Mặc một tay giữ điện thoại, tay kia vẫn ra hiệu cho Thẩm Tiểu Giai nội dung chuyển fax: “Đi ăn à? Không được, hôm nay mình muốn về nhà ăn.”

“Về nhà? Chẳng lẽ ở nhà đang có người đợi cậu?” Sính Đình cười, hỏi vặn, khẩu khí hơi khác, dường như có ẩn ý gì.

Tử Mặc đang bận nên không nhận ra: “Ai đợi chứ, cậu thừa biết người ta chỉ có một mình, chẳng qua hôm nay không muốn ăn ở ngoài, muốn về nhà tự nấu cơm ăn!”

“Tự nấu? Thật không? Sao chưa bao giờ nghe cậu nói biết nấu ăn?”

Cô bật cười: “Không biết à? Còn nhiều thứ cậu không biết lắm!”

Sính Đình cũng cười, nhưng không nhượng bộ: “Thôi, hôm nay đừng về nhà nữa, ra ngoài ăn cho vui. Về nhà có một mình, cậu bày vẽ cả bàn đầy thức ăn, ăn một mình, buồn chết!”

Ăn với đám bạn của Sính Đình bao giờ cũng thoải mái hơn đi ăn cùng khách hàng, huống hồ mình chỉ là nhân vật phụ, đi làm nền cho người đẹp Sính Đình cũng chẳng sao!

Bữa ăn do Diêu thiếu mời. Thực ra Tử Mặc không biết rõ tên của từng người bọn họ, một mặt là do cô không để ý, mặt khác họ thường không gọi đủ họ tên. Khi ăn, Diêu thiếu ngồi cạnh cô, rất chăm chỉ gắp thức ăn cho cô.

Anh ngồi đối diện cô. Trong ấn tượng của Tử Mặc, hình như họ hay ngồi đối diện nhau. Mỹ nhân quốc sắc thiên hương lần trước đã được thay bằng người khác, một cô nàng cực kỳ yểu điệu, cách hơi xa, cô nhìn cũng không rõ lắm, nhưng chắc chắn cũng là một mỹ nhân.

Có lẽ cả ngày nghĩ đến mấy món ăn mình định làm, cho nên khi nhìn một bàn đầy thức ăn cô cảm thấy hơi ngán, không muốn động đũa. Nghe họ kể bao nhiêu chuyện tiếu lâm, có chuyện hơi tục, có chuyện cực kỳ tục, cô chỉ khẽ mỉm cười, gẩy đi gẩy lại chỗ thức ăn đầy dầu mỡ trong bát. Vừa ngẩng đầu, lại bắt gặp ánh mắt anh đang tư lự nhìn mình.

Sau khi ăn xong, mọi người vẫn chơi mấy trò tiêu khiển cũ, kéo nhau đến câu lạc bộ. Sính Đình biết Tử Mặc hằng ngày bận rộn nên nhất định kéo cô đi spa. Chẳng hiểu vô tình hay hữu ý, Sính Đình hỏi: “Cậu và Giang thiếu thế nào rồi?”

Cô giật mình, nhưng mặt vẫn thản nhiên: “Thế nào là sao? Mình và anh ta có gì chứ!”

Sính Đình nhếch mép: “Đừng vờ vịt nữa! Trong bữa ăn hôm nay, mình thấy anh chàng liếc về phía cậu mấy nghìn lần.”

Tử Mặc không hề nhận ra, cô hơi sững người, nói: “Chắc cậu nhầm, trên mặt mình đâu có vật thể lạ gì đâu!”

Sính Đình nhìn cô một lát, nói nhỏ: “Tử Mặc, cậu cũng nên yêu đi, không thì uổng phí những điều tốt đẹp bố mẹ đã ban cho. Nhưng mình cũng nhắc cậu, những gã này chẳng mấy người thật lòng đâu. Như mình và Tôn Bình Hoa, cậu tưởng sẽ đi đến kết quả ư? Chỉ vì mình thích anh ấy thôi, được lúc nào hay lúc ấy. Còn Tôn Bình Hoa, chẳng qua bố mẹ còn chưa nhắm cho đám nào, nên tạm thời cứ thế.”

Cô hiểu Sính Đình đang nói chuyện riêng tư rất thật lòng, nhưng quan hệ giữa cô và Giang thiếu thì không tiện nói, bởi càng nghĩ càng thấy mông lung.

Sính Đình cũng chẳng bận tâm những lời gan ruột của mình liệu Tử Mặc có bỏ vào tai không, cô lại nói tiếp: “Còn Giang thiếu, có lẽ cậu cũng nhận ra, cả nhóm bọn họ có ai không nịnh anh ta? Tuy cùng là tầng lớp trên nhưng vẫn có phân biệt. Có một số việc mình không tiện nói nhiều.”

Cô vốn không có ý định quan hệ với bọn họ, nhưng vẫn rất cảm kích lời nhắc nhở của Sính Đình.

Đến khi ra về, cuối cùng chỉ còn lại hai người, cô mới phát hiện người đẹp yểu điệu bên cạnh anh không biết đã đi đâu. Anh chỉ liếc cô một cái, nói: “Tôi đưa cô về.”

Tử Mặc cười cười coi như đồng ý.

Lên xe, hai người cũng không có gì để nói, bật thiết bị sưởi, hơi ấm hòa với mùi đặc trưng của lớp da bọc ghế, trong xe phảng phất mùi thơm không dễ chịu. Xe nhanh chóng dừng lại trước cổng khu chung cư của cô, Tử Mặc cảm ơn rồi bước xuống. Vào đến phòng, cởi đôi bốt ra, cả người mệt nhoài không muốn động đậy, vừa lao lên giường, chăn ấm đệm êm, chắc chắn sẽ ngủ ngay.

Mơ màng nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vẫn cuộn tròn trong chăn chẳng buồn nhúc nhích. Nhưng nghĩ đến đơn hàng lớn của vị khách hàng người Đức, nghĩ đến món tiền thưởng nóng bỏng tay, thôi được, đành giơ đầu cho người ta hành hạ! Nghĩ vậy cô mới uể oải bò ra khỏi tấm chăn ấm, cầm máy. Kết quả là cô “a lô” mấy tiếng, chẳng thấy ai trả lời, bực mình lẩm bẩm: “Đồ điên nào quấy rầy người ta vào lúc này không biết?” Sau đó “tạch” một tiếng, cúp máy.

Mắt nhắm mắt mở nhìn số máy hiện trên màn hình, hình như không phải số máy của vị khách hàng người nước ngoài đó. Một hồi lâu sau, chuông điện thoại lại “ting tang ting tang” ngân vang. Cầm lên nhìn, vẫn là số máy đó, một số máy lạ, cô nhấn nút nhận, một giọng nam khẽ vang lên: “Là tôi đây!” Cô ngây ra một hồi, mới ấp úng đáp: “Vâng.”

Đầu dây bên kia mãi không nói gì, cô cũng không tiện ngắt máy. Lại một lúc lâu nữa anh mới nói, giọng có gì rất lạ, hình như hơi giống giọng âu yếm của các đôi tình nhân: “Hôm đó… hôm đó… tôi không sử dụng biện pháp gì!”


[1] Rượu vàng là một loại rượu đặc sản của vùng Giang Nam, còn gọi là rượu gia vị.

 

Bình luận về bài viết này