Giọng nói khàn khàn, chỉ vì mấy câu của hắn, trời đêm đang mát lạnh lại có mùi dục tình, lộ ra sự mê hoặc không diễn tả nổi bằng lời.
Vân Ca muốn vùng ra khỏi tay hắn. Nam tử nhìn như không hề dùng sức, nhưng cánh tay Vân Ca bị hắn nắm lại không thể động đậy, nàng giãy giụa thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay hắn được.
Vân Ca không xấu hổ, chỉ giận dữ, đang định vung chiếc giỏ trúc trong tay đập cho hắn một cái để canh nóng văng ra làm hắn bị bỏng, giúp nàng có cơ hội thoát thân.
Cành liễu phía trước đột nhiên không gió mà động, Mạnh Giác chậm rãi bước ra, ánh mắt nhìn ra sau lưng Vân Ca, miệng cười rạng rỡ như ánh trăng, chắp tay thi lễ. “Công tử đến lúc nào?”
Thấy Mạnh Giác có vẻ không hề lưu tâm, nam tử chợt thấy mất hứng, lập tức buông Vân Ca ra.
Vân Ca lật tay định tát hắn một cái, hắn liền vẫy tay hóa giải thế tấn công của Vân Ca, một tay nắm một tay đẩy, khiến Vân Ca lao về phía Mạnh Giác, Mạnh Giác vội đưa tay đỡ, Vân Ca ngã thẳng vào lòng y.
Không giống nam tử phía sau, trên người mang mùi son phấn lẫn với mùi gỗ đàn hương, Mạnh Giác chỉ có một mùi hương rất tươi mát như cây xanh sau cơn mưa.
Tim Vân Ca đập nhanh hơn, từ mặt đến tai đều đỏ ửng.
Hình như nam tử kia cảm thấy hết sức thú vị, vỗ tay cười to.
Vân Ca nào đã bị ấm ức như vậy bao giờ. Vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt đã dâng lên mi lại bị nàng mạnh mẽ kìm nén.
Biết mình đánh không lại nam tử này, quả thật không cần tự rước lấy nhục thêm nữa.
Nàng muốn tránh thoát vòng tay của Mạnh Giác, Mạnh Giác do dự trong nháy mắt, sau đó buông Vân Ca ra, để mặc nàng chạy đi.
Mạnh Giác đưa mắt nhìn bóng dáng Vân Ca biến mất rồi nở nụ cười, nhìn về phía người trước mặt. “Công tử còn chưa chơi đủ ở Trường An à?”
Nam tử cười, liếc Mạnh Giác. “Người đẹp ở trong lòng, cảm giác thế nào? Ngươi cảm ơn ta thế nào đây?”
Nụ cười của Mạnh Giác vẫn dửng dưng. “Nếu công tử muốn dùng nha đầu đó để chọc giận tôi thì đừng tốn công nữa.”
“Đã không tức giận thì có nghĩa là không quan trọng, đã không quan trọng thì tại sao ở lại thành Trường An vì nàng ta? Nếu ngươi chịu dùng lời ngon tiếng ngọt thì muốn nữ nhân kiểu gì chả có? Xem dáng vẻ nàng ta thì tối nay là lần đầu tiên ngươi ôm nàng. Mạnh hồ ly, lời nói và việc làm của ngươi hoàn toàn trái ngược nhau, rốt cuộc ngươi định giở trò gì?”
Mạnh Giác khẽ mỉm cười, không giải thích.
Nam tử nhếch môi bật cười lớn, tiếng nói vẫn trầm thấp: “Đã như vậy thì ta có làm gì nàng ta, ngươi cũng không được can thiệp.”
Mạnh Giác cười, không đồng ý cũng chẳng phản đối. “Vân Ca không như những thiên kim khuê các công tử từng trêu chọc, cũng không phải hạng nữ tử phong trần công tử từng chơi đùa, có chịu thiệt gì cũng đừng trách tôi không khuyên bảo trước.”
“Muốn hái hoa thì tay chân phải lanh lẹ một chút, nếu không… Này! Nhìn thấy vườn hoa kia rồi chứ? Đến muộn một bước thì người khác sẽ nhanh chân đến trước. Nghe nói nàng ta có quan hệ không bình thường với một người tên là Lưu Bệnh Dĩ gì đó…”
Nam tử đi tới bên người Mạnh Giác, muốn đưa tay vỗ lên vai y. Thân hình Mạnh Giác nhìn như không động, nhưng bàn tay nam tử đã vỗ trượt.
Nam tử thở dài chán chường. “Nói chuyện với ngươi đúng là tốn sức, ta cho rằng càng ít gặp ngươi thì càng có lợi cho sức khỏe của ta.” Hai tay hắn ôm bụng, vẻ mặt đau khổ. “Ai da! Ta sắp chết đói rồi. Nghe nói tối nay các ngươi có không ít đồ ngon, đúng là tới sớm không bằng tới đúng lúc.”
Nhìn thấy nam tử bên cạnh Mạnh Giác, Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân đều đứng lên. Vân Ca thì lại không thèm để ý, chỉ cúi đầu chăm chú ăn.
Mạnh Giác cười, nói: “Bằng hữu của tôi đột nhiên tới chơi, mong hai vị đừng ngại. Huynh ấy cũng họ Lưu, lớn nhất trong số các huynh đệ, cho nên chúng tôi đều gọi huynh ấy là đại công tử.”
Đại công tử tùy ý chắp tay chào Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân, khi thoáng gặp ánh mắt Lưu Bệnh Dĩ, thần sắc hắn có vẻ kinh hoảng, đến lúc thấy rõ tướng mạo, nét mặt lại thả lỏng, khôi phục như thường.
Lưu Bệnh Dĩ, Hứa Bình Quân đang khom lưng thi lễ với đại công tử, còn Vân Ca hoàn toàn chẳng buồn để ý đến hắn, do đó ba người đều không phát hiện ra sự thay đổi trên vẻ mặt hắn. Mạnh Giác nhìn thấy chỉ khẽ nhướng mày cười nhạt.
Không chờ Lưu Bệnh Dĩ và Hứa Bình Quân thi lễ xong, đại công tử đã nghênh ngang bước tới chiếm mất ghế chủ tọa vốn nên thuộc về Mạnh Giác, hít hít mấy cái. “Ờ… Thơm quá!”
Ngửi thấy mùi thơm tỏa ra từ một chiếc bình sứ mở một nửa, hắn lập tức không khách sáo, động thủ múc một bát.