Thoáng qua 1.2

Vu Sính Đình bật cười: “Vớ vẩn, cậu mới thừa cân, mình là dáng người mẫu chuẩn.”

Nhưng cuối cùng Sính Đình vẫn không chịu để cô cõng, hai người dìu nhau lần từng bậc xuống núi. Đi mãi, Sính Đình bỗng trở nên cởi mở hơn: “Lúc nào cũng thấy cậu tất tả, bận gì vậy?”

Cô đáp: “Đi làm thêm.”

Sính Đình không hiểu: “Ngày nào cũng phải đi làm thêm sao?”

Trong lớp cũng có người đi làm thêm nhưng cùng lắm là làm gia sư, cả tuần chỉ một, hai buổi. Cô thản nhiên trả lời: “Ừ, biết làm thế nào!”

Sính Đình không hỏi gì nữa, nói sang chuyện khác.

Sau đó, khi trở về ký túc xá, Tử Mặc bỗng phát hiện thấy trong ba lô của mình có nhiều đồ ăn vặt rất ngon, sô cô la, thịt bò khô, bánh ngọt… toàn hàng nhập khẩu. Biết đó là của Sính Đình, nhưng Sính Đình bỏ vào ba lô lúc nào mà cô không biết, rõ ràng lúc chuẩn bị lên xe ra về, cô còn sắp xếp lại đồ trong ba lô. Bất giác mỉm cười, cô nàng Sính Đình hóa ra cũng rất đáng yêu. Từ đó về sau hai người dần dần trở nên thân thiết.

 

Tử Mặc không ngờ Sính Đình lại bao một phòng ăn VIP như vậy, còn sang trọng hơn nhiều so với căn phòng ông chủ cô tiếp khách. Có mấy người đàn ông đang vây quanh bàn đánh bài, những người khác đang mải hát với mấy cô gái rất đẹp. Họ không mặc com lê, đi giày da, trang phục rất thoải mái nhưng vẫn cực kỳ sang trọng. Vừa liếc mắt, Tử Mặc đã biết họ không phải tầng lớp cô có thể giao du, cả trước đây, bây giờ hay sau này cũng vậy. Cô sẽ không xâm nhập vào tầng lớp này, cũng chưa bao giờ có ý nghĩ muốn xâm nhập.

Không biết do Tử Mặc ăn vận giản dị khác hẳn họ, hay do cô được đại mỹ nhân Vu Sính Đình đích thân dẫn vào mà đám đàn ông đó đều đưa mắt liếc cô, sau đó lại ai làm việc nấy, người hát vẫn hát, người đánh bài vẫn đánh bài.

Vu Sính Đình kéo cô đến bên bàn rồi đặt chiếc di động đang cầm trong tay xuống. Tử Mặc liếc qua, đó là di động của hãng Apple thế hệ mới nhất, thậm chí còn chưa xuất hiện ở thị trường trong nước. Cô vốn chẳng biết gì về dòng điện thoại này, nhưng mấy năm lăn lộn trên thương trường nên cũng đã nhìn thấy.

Sính Đình nở nụ cười mê hồn, giới thiệu với mọi người: “Đây là Triệu Tử Mặc, bạn thời đại học của em.”

Cô mỉm cười gật đầu thay lời chào, mấy người kia cũng ngước mắt, khẽ gật đầu với cô. Anh cũng là một trong số đó, ngẩng đầu nhìn cô, sau đó cúi xuống ngay. Tử Mặc đã kịp nhìn, một đôi mắt đào hoa đen láy.

Sau lần gặp đó, cô tưởng Vu Sính Đình nói sau này sẽ thường xuyên liên lạc chỉ là câu xã giao, không ngờ ba ngày sau, đang làm việc thì nhận được điện thoại. Sính Đình hỏi ngay: “Cậu đang ở đâu? Mình đến đón!”

Cô vừa uống nước vừa trả lời: “Ở công ty, làm thêm.”

Sính Đình nói ngay, dường như không cho cô cơ hội từ chối: “Hai mươi phút nữa gặp nhau ở trước cổng chính công ty cậu.”

Tử Mặc còn chưa kịp nuốt ngụm nước thì đầu dây bên kia đã ngắt máy.

Cô nhìn điện thoại, trên màn hình hiển thị thời gian cuộc gọi là mười tám giây. Từ bao giờ tác phong của Sính Đình trở nên nhanh nhẹn như vậy? Nhưng ở thành phố Bắc Kinh lạ nước lạ cái này, gặp được một người bạn cũ là phấn khởi lắm rồi. Mặc dù khi còn ở trường đại học, hai người cũng chẳng phải quá thân thiết, nhưng có thêm một người bạn vẫn đỡ buồn hơn là thui thủi một mình.

 

Đây là lần thứ hai cô gặp anh. Lúc đầu cô cũng không mấy chú ý, chui luôn vào xe ngồi với Sính Đình. Khi xe dừng trước một biệt thự ở ngoại ô phía Đông mới phát hiện, chiếc Mercedes màu bạc của anh ở ngay phía sau. Vô tình liếc nhìn biển số A8, biển số của Bắc Kinh, đột nhiên khiến cô có cảm giác xa lạ khó hiểu đối với anh.

Hôm đó anh ăn mặc rất chỉnh tề, com lê thẳng nếp nhưng không nhìn cô lấy một lần. Tử Mặc cũng không đến chào anh. Trước nay, trong giao tiếp cô vốn ít khi chủ động, huống hồ biết rõ thân phận mình, việc gì phải dây dưa với loại người đó.

Tử Mặc dần quen với đám bạn của Sính Đình, một là do Sính Đình thường xuyên gọi điện rủ cô đi ăn cùng, cũng khó từ chối, hai là, ở thành phố này, mặc dù cũng đã quen, nhưng lại chỉ có một mình nên cũng thấy cô đơn, tính ra chỉ có Sính Đình là bạn cũ biết rõ về cô.

Biết bao lần làm thêm buổi tối, đứng bên bức tường kính nhìn ra xa, một biển đèn lấp lánh như sao sa, nhưng mình vẫn đi về lẻ bóng, cô cũng không khỏi chạnh lòng! Cầm trên tay chiếc cốc uống trà mua hồi mới vào công ty, chiếc cốc nền trắng có những vạch vàng rất trang nhã, giống chiếc cốc hồi nhỏ bố mẹ mua cho để đánh răng, bên trên có hình hai chú bướm màu sắc rực rỡ, vươn cánh như sắp bay. Hồi đó, cô thích chiếc cốc đến nỗi mỗi buổi sáng ngủ dậy, việc đầu tiên là chạy đi lấy cốc đánh răng. Về sau, chiếc cốc bị vỡ, không còn con bướm kia nữa, nhưng hình ảnh con bướm và màu cánh của nó vẫn đọng lại trong tâm trí cô.

Thực ra, khi đi cùng với đám bạn của Sính Đình cũng chỉ có mấy trò tiêu khiển như ăn uống, hát hò, chơi mạt chược… Người đông thường dễ vui đùa. Mọi người đều thoải mái, có chuyện buồn cười là tất cả cười thả phanh. Hôm đó anh uống hơi nhiều, cả bọn chia thành hai nhóm chơi mạt chược, không hiểu sao, anh lại chỉ vào Tử Mặc, khiến ánh mắt cả nhóm đổ dồn vào cô: “Để cô ấy thay tôi, nếu thua tính vào tôi, nếu thắng tính cho cô ấy.” Tử Mặc biết chơi mạt chược, có điều cảm thấy không tiện. Sính Đình thấy cô lúng túng, liền đẩy cô vào chỗ, cười nói: “Có Giang công tử hậu thuẫn, chơi đi, việc gì phải sợ?”

Gọi là biết, thực ra cô chơi không giỏi, chỉ là Tết hằng năm về nhà, thấy các cô bác hàng xóm rủ nhau chơi, cũng ra góp vui vậy thôi.

Mới chơi được một lát cô đã thua mấy ván, có người ngoái lại, nói: “Giang thiếu, hôm nay hình như tâm trạng cậu rất tốt, thấy chiến hữu nghèo nên chi tiền ủng hộ đây!” Anh cũng không bắt lời, chỉ nheo nheo mắt. Thực ra trình độ của họ ngang ngửa nhau, cô lớ ngớ chẳng biết đầu đuôi thế nào, thua liền mấy ván.

Lúc đang định ra một quân trắng, chợt một giọng nói uể oải vang lên bên cạnh: “Đừng ra quân đó!” Hơi thở ấm nóng phả vào tai cô, buồn buồn. Vừa ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn mình cười: “Ra quân này!” Đến lúc tàn cuộc, tính số điểm, cô còn được mấy vạn tệ, lúc đó mới biết số tiền họ chơi không phải nhỏ, tuyệt nhiên không phải chỉ đánh cho vui.

Thấy vậy ba người kia kêu ầm lên là bị lừa, tuy cay cú nhưng vẫn cười than thở: “Đã tưởng phen này vớ to, cuối cùng lại thành ra thua đậm. Thì ra lúc đầu gã tung hỏa mù khiến bọn này mờ mắt, sau đó mới ra tuyệt chiêu. Chúng ta bị xỏ mũi mà không biết!” Giang thiếu chỉ cười hồn nhiên, vơ tiền ấn vào tay cô. Tử Mặc nhất quyết không nhận, số tiền đó bằng mấy tháng lương của cô. Cuối cùng Sính Đình đi đến nói thầm vào tai cô: “Đừng buồn cười thế, cứ cầm đi.”

 

Tử Mặc sinh ra ở thành phố nhỏ Chiết Bắc của vùng Giang Nam phong cảnh hữu tình, với bốn mùa xuân, hạ, thu, đông đều đẹp như tranh. Nơi đây xưa nay là vựa lúa, vựa cá hiếm có của cả nước, nhưng để có tiền nuôi con ăn học, mẹ cô cũng phải ăn tiêu tằn tiện. Sau khi thi đỗ vào trường đại học danh tiếng nhất nhì cả nước, để giảm bớt gánh nặng cho mẹ, hằng ngày Tử Mặc cần mẫn đi làm thêm kiếm tiền. Nỗi cơ cực đó, đám bạn của Sính Đình, những cậu ấm cô chiêu khi vừa sinh ra miệng đã ngậm chìa khóa vàng làm sao có thể hiểu được?

Hôm sau, cô xin Sính Đình số điện thoại của Giang thiếu, hết giờ làm liền gọi cho anh. Giang thiếu ngớ ra, mãi mới hiểu: “À, là cô!” Giọng anh dửng dưng như đang nghe dự báo thời tiết.

“Chờ chút, anh có rỗi không?”

Phía đầu dây bên kia hơi ồn, cô nói thẳng rằng số tiền đó với anh thực ra cũng không phải quá lớn, nhưng đối với cô đây là con số không nhỏ, hằng ngày để trong túi xách cũng không yên tâm, ngộ nhỡ bị kẻ trộm lấy mất, chẳng phải cô bị đền oan sao…

Thoáng qua 1.1

Chương 1

Trái tim chưa rung động

Nỗi cô đơn như nước thấm vào lòng, muốn bám lấy một cây gỗ nổi giữa biển cả mù khơi, như dây tơ hồng bám vào thân cây to, mong có thêm chút sức mạnh.

 

 

Dó là lần đầu tiên cô gặp anh, tại X. Tối đó cô phải đi cùng ông chủ tiếp một khách hàng. Việc này vốn không phải phận sự của cô, đã có thư ký đảm trách, nhưng đúng lúc thư ký có việc bận, vậy là bị ông chủ kéo đi thay.

Ở đó, ánh đèn màu điên đảo, khói thuốc mịt mù, rượu mạnh trào bọt, không gian chao đảo, và vô số những người đẹp rực màu son phấn, những ai thích cảm giác mạnh sẽ thấy phấn khích. Nhưng Tử Mặc hoàn toàn dửng dưng, thỉnh thoảng cô cũng đến đây giải trí cùng bạn bè, đồng nghiệp, nhưng một khi phải cùng ông chủ tiếp khách thì chỉ thấy cực kỳ vô vị, vậy là tìm cớ ra hành lang hít thở không khí trong lành.

Hành lang nhập nhoạng tối, những chiếc đèn đỏ thẫm treo trên tường làm đá ốp tường càng lóng lánh như thủy tinh. Một làn hương thơm lướt qua bên cạnh, Tử Mặc cũng không bận tâm. Người đó đi qua mấy bước, chợt dừng lại, ngoái đầu, ngạc nhiên reo lên: “Tử Mặc? Triệu Tử Mặc!” Giọng lanh lảnh hơi run, nhưng rõ ràng vô cùng quen thuộc. Cô ngỡ ngàng ngẩng phắt đầu, một bóng người yểu điệu hiện ra trong tầm mắt, chính là Vu Sính Đình, cô bạn thời đại học.

“Thì ra là cậu! Tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà cũng chẳng liên lạc gì với bạn bè, mọi người nói cậu bốc hơi rồi.” Vu Sính Đình nói với giọng có phần điệu đà. “Hôm nay cậu bị tóm rồi, đừng hòng chạy đi đâu!”

Mặt Tử Mặc thoáng đỏ, may có ánh đèn màu nên không bị phát hiện. Bốn năm đại học, với người khác có lẽ đó là khoảng thời gian học hành, vô tư hưởng thụ những thú vui của tuổi trẻ, nhưng đối với cô lại là những ngày làm thêm triền miên, hoàn toàn không có thời gian giao du bạn bè. Đến giờ, thỉnh thoảng nhớ lại những ngày đó, cô vẫn cảm thấy đáng tiếc. Nhưng biết làm sao, nếu thời gian quay trở lại, cô vẫn không có lựa chọn nào khác.

“Đi, đến chỗ mình ngồi một lát, cho mình số điện thoại của cậu. Mấy năm nay, hội cùng khóa cũng tụ tập mấy lần, nhưng không ai liên lạc được với cậu.” Sau mấy ngụm rượu mạnh, hai má Sính Đình đỏ hồng như sắc hoa đào, đẹp rực rỡ.

Sính Đình vừa bước chân vào trường đại học đã làm chấn động cả khoa Ngoại ngữ, mấy năm nay lại biết cách làm đẹp, bây giờ thực sự là một đại mỹ nhân, ngay cả siêu sao màn bạc nếu đứng bên, e cũng bị lu mờ.

Lần đầu tiên Tử Mặc gặp Sính Đình là trong trường đại học. Hôm đó là buổi học đầu tiên, ông thầy trẻ tuổi đang xúc động, vừa nhìn những gương mặt các cô cậu tân sinh viên bên dưới vừa tự giới thiệu về mình. Lúc đó, một giọng nói vô cùng dịu dàng, dễ nghe ngắt lời thầy: “Xin lỗi, em đến muộn.”

Sau này, mỗi lần nhớ lại cảnh đó, Triệu Tử Mặc lại nghĩ tới câu nói trong Hồng lâu mộng: “Chưa thấy người, đã thấy tiếng.”

Lúc đó, hầu như tất cả mọi người đều ngoái đầu, thấy một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc dài xõa sau lưng, điềm nhiên đứng trước cửa lớp. Vu Sính Đình chỉ cần khẽ chớp đôi mắt long lanh như hồ nước là đương nhiên chiếm giữ danh hiệu hoa khôi khoa Ngoại ngữ. Thực tế, suốt bốn năm đại học, không ai có thể làm lung lay ngôi vị đó của cô. Nhưng đẹp như vậy cũng mang lại không ít phiền toái cho cô, trong đó khổ nhất là bị các cô bạn cùng phòng ghẻ lạnh. Sau khi Sính Đình chuyển phòng đến ba lần, Tử Mặc mới được nghe kể bao nhiêu “sự tích” về đại mỹ nhân này.

Thời sinh viên, Tử Mặc nổi tiếng là người bận rộn, ngoài thời gian phải lên giảng đường, hầu như cô đều đi làm thêm. Cô từng làm đủ việc, gia sư, bán hàng, tiếp thị… bất kể việc gì, chỉ cần có thể kiếm được tiền là cô không nề hà… Sau này nghĩ lại, cảm thấy mình quả thật làm quá nhiều công việc, đến mức bản thân cũng thấy ngạc nhiên, nhưng hồi đó cô lại không cảm thấy quá vất vả, chỉ có điều, bận như vậy nên không có thời gian chơi bời, không thân thiết lắm với bạn bè, kể cả Sính Đình.

Mãi về sau, nhà trường tổ chức một chuyến du lịch. Khi nghỉ tại khách sạn, lớp trưởng phân phòng ngủ, các cô gái trong lớp đã chọn đủ cặp, cuối cùng chỉ còn lại cô và Sính Đình. Thấy các bạn đã nhận chìa khóa, lần lượt về phòng của mình, nhìn quanh chỉ thấy Vu Sính Đình đang đứng ở một góc phía xa, ung dung nghe MP3, dường như không bận tâm đến những chuyện diễn ra phía bên này. Tử Mặc ngoảnh sang, cười, nói đùa với lớp trưởng lúc đó vẫn đang phân phát chìa khóa phòng cho các bạn: “Hay quá! Mình được ở cùng phòng với đại mỹ nhân!” Lớp trưởng làm bộ đau khổ, đẩy cặp kính trên sống mũi, nói: “Phải chăm sóc thật tốt báu vật của lớp mình, chỉ cần mỹ nhân mất một sợi tóc là tôi hỏi tội cậu!”

Tử Mặc cười hỉ hả nhận chìa khóa phòng, giơ tay vẫy Vu Sính Đình: “Sính Đình, lại đây.” Rất lạ, Sính Đình lập tức ngẩng đầu nhìn cô, dường như vừa rồi không phải đang nghe nhạc. Tử Mặc cười cười, đi đến nói: “Tối nay hai đứa mình ở cùng phòng.”

Sính Đình nhìn chiếc chìa khóa trên tay cô, khẽ “ừ” một tiếng.

Khi từ phòng tắm bước ra, thấy Sính Đình đang ngồi ở đầu giường bấm điều khiển ti vi, mái tóc đen óng, đẹp đến mức ai cũng phải ghen tỵ. Biết điều kiện nhà Sính Đình rất tốt, được nuông chiều, nên lúc tắm Tử Mặc cũng nhường bạn tắm trước, vả lại, xưa nay cô không bận tâm mấy chuyện vặt vãnh đó.

Thấy tóc Sính Đình vẫn ướt, cô cười hỏi: “Sao cậu không sấy khô tóc? Mẹ mình dặn gội đầu xong phải sấy khô tóc, nếu không rất dễ bị đau đầu.”

Sính Đình có vẻ ngạc nhiên, ngước đôi mắt ướt nhìn cô, nói: “Nhưng trong cẩm nang làm đẹp lại bảo, tóc để khô tự nhiên mới giữ được màu và độ óng.”

Trời ạ, người đẹp như thế mà vẫn còn muốn đẹp nữa! Thì ra trên đời, khao khát của con người ta về cái đẹp quả thực là vô cùng vô tận! Còn mình thì sao? Nghĩ đến nhan sắc của mình, cô chỉ muốn đập đầu vào miếng đậu phụ chết cho rồi!

Cô chỉ cười không nói nữa, cầm máy sấy vào nhà tắm, sau khi sấy khô mái tóc lửng lơ, không dài không ngắn của mình, bước ra, thấy Sính Đình đưa điều khiển ti vi cho mình, nói: “Vậy thì mình cũng phải sấy thôi!” Vào phòng tắm đóng cửa rồi còn ngó đầu ra: “Tử Mặc, trên giường mình có đồ ăn đấy, nếu không chê, cậu lấy mà ăn.”

Cô mỉm cười, thầm nghĩ, thực ra Sính Đình không kiêu ngạo, không tự cho mình là nhất như mấy cô bạn trong lớp nói. Có lẽ Sính Đình chỉ tỏ ra kiêu ngạo để che đậy con người thật của mình, và ở mức độ nào đó, cô cũng mong được mọi người chia sẻ, quan tâm. Còn sự quan tâm của người khác đối với mình, Sính Đình cũng thật lòng ghi nhận, chẳng hạn vừa rồi Tử Mặc chỉ buột miệng nói cần sấy khô tóc, cô ấy cũng lưu ý tiếp thu.

Ngày hôm sau, cả lớp đi leo núi. Toàn sức thanh niên, chẳng mấy chốc đã lên đến đỉnh núi. Từng nhóm hai, ba người đi riêng, làm gì tùy thích. Tử Mặc và Sính Đình đi dạo, ngắm cảnh từ đông sang tây, chụp rất nhiều ảnh. Nhưng cuộc vui nào cũng đến lúc tàn, khi chuẩn bị xuống núi, Sính Đình sơ ý bị trẹo chân, bước tập tễnh rất khó khăn. Vốn có không ít các chàng trai hâm mộ đi theo họ, nhưng lúc cần giúp đỡ thì chẳng hiểu họ biến đi đằng nào. Sính Đình cương quyết đẩy cô ra: “Cậu xuống núi trước đi, rồi gọi người lên đây giúp mình.”

Theo kế hoạch, mọi người sẽ tập hợp ở đài hóng mát lưng chừng núi, lúc này chắc cũng sắp đến. Tử Mặc nhìn cô, khuôn mặt trắng như tuyết của Sính Đình ẩn trong mái tóc dài, rèm mi hơi hạ. Tử Mặc nói: “Để mình cõng cậu xuống!” Sính Đình không nói gì, nhìn cô với vẻ hết sức ngạc nhiên. Cô cười, nói đùa: “Có phải cậu thừa cân nên mới không chịu cho mình cõng?”