Mãi không sao quên được sự tương ngộ với Thư Hạo Nhiên, khi ấy, anh còn niên thiếu, cô còn xanh. Chỉ là nhớ cũng còn có tác dụng gì? Trừ những muộn phiền đã giết chết vô số tế bào não thì chẳng có lợi gì. Con người đều sẽ phải lớn lên, cho dù quá trình ấy ẩn chứa đầy những nỗi đau đớn và gian khổ mà chẳng ai biết trước. Hai năm trước, đau đớn cũng được, thương tiếc cũng thế, chỉ cần khóc một trận long trời lở đất, giờ cô không nghĩ vậy nữa. Tình yêu đâu phải là tất cả trong cuộc sống này, việc đến rồi đi của Thư Hạo Nhiên hay cho dù là bất kỳ người đàn ông nào khác cũng không thể làm mất đi hay che mờ thế gới của Bạch Tiểu Thuần!
Nghĩ đến đây, cô bỗng mở bừng mắt.
Chiếc biển quảng cáo nước ép trái cây có đèn màu vàng phía bên kia đường tỏa ánh sáng ấm áp trong sắc đêm, nhìn Cổ Thiên Lạc cười mới đẹp trai làm sao. Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời nhởn nhơ với những ánh sao nhè nhẹ, đứng dậy hít thật mạnh một hơi, từ mũi xuống cổ họng, rồi ùa tới phổi, một cảm giác lạnh buốt. Lạnh giá thực ra là một việc rất tốt, có thể nhanh chóng khiến người ta tỉnh táo, trong sự tỉnh táo ấy sẽ tìm được cảm giác mạnh mẽ.
“Tại sao không gọi xe?”
Bị một giọng nói bất ngờ vọng đến làm cho một phen khiếp vía, cơ thể Bạch Tiểu Thuần lập tức chuyển sang trạng thái phòng vệ theo bản năng, trừng mắt, nhìn Adam chằm chằm như nhìn thấy quỷ. Anh đã thay bộ âu phục chỉnh tề bằng một chiếc quần thể thao màu be cùng chiếc áo len hình quả trám màu xanh nước biển và trắng, phần cổ lộ ra cổ áo chiếc sơ mi nhat màu, trên người phảng phất mùi nước hoa bạc hà nhè nhẹ nếu không để ý kỹ sẽ không nhận ra, thơm một cách đặc biệt.
“Sao anh lại ra đây?”
Sau khi chắc chắn không phải là kẻ lưu manh nào đó, cô mới thả lỏng người, không nhịn được, khẽ lườm anh một cái. Tại sao không gọi xe, Adam ca, anh hỏi thật hay! Công ty không có chính sách thanh toán hóa đơn cho nhân viên, là một tổng giám đốc, anh không biết sao? Từ đây gọi xe về nhà ít nhất cũng phải mất mấy chục tệ, tiền lương một tháng của tôi có bao nhiêu chứ? Anh nghĩ tôi cũng như anh, ra ngoài là gọi xe, ở chỗ nào cũng là Westin sao?
“Tôi sang quán cà phê uống chút đồ, từ cửa sổ nhìn ra thấy cô đang đợi xe. Sherry, tôi là một vị tổng giám đốc hẹp hòi lắm sao?”
“Hả?” Đầu óc Bạch Tiểu Thuần mù mịt, vẫn may mà phản ứng lại được, “Không phải anh hẹp hòi, mà đó là quy định của công ty.”
“Tôi đã xem xét kỹ cuốn sổ tay nhân viên của công ty, điều hai phần ba về việc lựa chọn phương tiện xuất hành, điều bảy chính sách chi trả hóa đơn, nói thật lòng, Mr. Vu ra quy định hà khắc quá, tôi đã giao cho bộ phận pháp vụ quy định lại từ đầu. Tiêu tiền và kiếm tiền có mối quan hệ rất mật thiết, đối với tôi, nếu không dám tiêu tiền, thì cũng không thể kiếm được nhiều tiền.” Anh đút hai tay trong túi áo, dừng lại một hồi, đôi lông mày dài hơi nhíu, che đôi mắt sáng màu xanh, “Hơn nữa, hôm nay cô đi ăn cơm với công ty và đưa tôi về nên không thể không về muộn, gọi xe về nhà là điều nên làm.”
Cho đến lúc này, Bạch Tiểu Thuần không thể không thừa nhận, Adam ca ngời ngời vẻ đàn ông trước mặt mình đây quả thực rất yêu công việc… Cuốn sổ tay nhân viên của công ty dày mấy chục trang, thế mà điều nào, mục nào anh cũng đều nhớ rõ! Nghĩ đến bản thân vào công ty đã mấy năm, cô chưa từng xem xét cẩn thận cuốn sổ đó, lần nào có việc gì đột xuất lại ôm rịt lấy cuốn sổ như chiếc dây thừng không có đầu, lật giở loạn xị. Việc Tổng Vu bủn xỉ,n cả công ty không ai không biết, cứ nghĩ Adam sẽ lật lại để vạch lá tìm sâu, xem ra đã trách nhầm rồi.
“Đừng lo, tôi sẽ nói chuyện với Giám đốc Lý. Muộn quá rồi, cô về sớm đi.”
“Cảm ơn anh.”
Hóa đơn thanh toán của cô phải được sếp Lý phê chuẩn ký tên, mà sếp Lý và sếp Vu cùng một giuộc, lúc nào cũng tra hỏi cặn kẽ về hóa đơn, Adam chắc chắn cũng đã tìm hiểu, vì thế mới nói như vậy. Nghĩ đến ngày trước, không biết bao nhiêu lần về muộn đều phải một thân một mình đợi chuyến xe bus cuối cùng, mấy lần không đợi được nữa, đành phải tự mình bỏ tiền gọi taxi, Bạch Tiểu Thuần cảm thấy những mệt mỏi và ấm ức mấy ngày qua bỗng nhiên bay biến cả.
Taxi đã đến, cô nghiêng người bước vào xe. Adam đóng cửa giúp cô, cúi người ghé sát vào cửa kính, vẫn là nụ cười ấm áp trên khuôn mặt:
“Chú ý an toàn nhé, tạm biệt.”
Phía sau lưng anh, biển đèn trước cửa lớn khách sạn Westin, rực rỡ, ấm áp đến lạ.
“Cô gái, bạn trai cô người nước ngoài hả?”
Taxi phóng vút đi, bên trong chiếc xe, bác tài xé béo tròn mỉm cười giống như Bồ tát Di Lặc. Bạch Tiểu Thuần thiếu chút nữa bị câu hỏi ấy làm cho sặc chết, vội vàng xua tay, lắc đầu nguầy nguậy: “Sao có thể ạ? Là giám đốc ạ.”
“Giám đốc tốt vậy sao?”
Đối mặt với sự nghi hoặc của bác tài xế, cô không nói được lời nào.
Nghĩ kỹ lại, Adam quả thật là một người chu đáo và dễ gần.
Bạn gái của anh sẽ là một người như thế nào nhỉ?
Có lẽ khi tới sân bay, Adam đã đề cập đến việc đó thật, sau khi trở về, sếp Lý chủ động lấy hóa đơn taxi hôm qua của Bạch Tiểu Thuần cho vào số hóa đơn thanh toán của tháng này. Hai tuần sau, bộ phận bán hàng của công ty tiến hành phân bổ lại một cách nghiêm túc, những chính sách động viên liên quan cũng được đề xuất, ngoài ra, một cuốn sổ tay nhân viên song ngữ Trung – Anh mới cũng được phát hành, mỗi người một cuốn, nội dung thay đổi không ít so với cuốn trước, cô nàng lười nhác nào đó vẫn y như cũ, lật lật xem qua vài trang rồi tiện tay vứt vào ngăn kéo, nghe những đồng nghiệp khác bàn tán, có vẻ như ổn hơn nhiều, đặc biệt là vấn đề nghỉ phép, thanh toán hóa đơn và ăn ở khi đi công tác đã được nới rộng hơn rất nhiều.
Nghe mọi người xôn xao bàn tán về Adam, Bạch Tiểu Thuần không hiểu vì sao lại cảm thấy trong lòng rất vui. Thêm vào đó, nhờ có anh lên nhậm chức, công việc đạt mức kỷ lục trước đây chưa từng có. Đa số thư từ của công ty ở Thành phố G gửi cho Adam đều do một mình Tiểu Thuần đảm nhiệm, có khi cả ngày, thư đến thư đi phải viết tới mười mấy, hai mươi bức, ngày nào nhiều nhất, có thể đạt tới mức ba mươi hai bức. Người này nhờ Bạch Tiểu Thuần hỏi giúp tổng giám đốc bảng báo giá vừa gửi có được phê chuẩn không, người kia nhờ cô nhắc tổng giám đốc khách hàng của họ muốn đến thăm công trường sản xuất. May là Adam cực kỳ có trách nhiệm với công việc, hơn nữa, tư duy lại rất mẫn tiệp, chỉ cần có thời gian, thư từ sẽ nhanh chóng được trả lời và đưa ra quyết định rất rõ ràng. Có khi, người chỉ phụ trách việc phiên dịch như Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy có những vấn đề cực kỳ phức tạp, thế mà vào tay anh, việc đó lập tức sẽ có phương pháp giải quyết tối ưu nhất Xét theo một góc độ nào đó, bận rộn đến không kịp hít thở cũng là một việc tốt. Ít nhất, sẽ không còn tâm trí để thương xuân tiếc thu, hay ngồi nhớ lại ký ức nữa.