Gặp tôi, Tiêu Sơn khó tránh khỏi sững sờ. Mộ Chấn Phi liền vỗ vai anh:
– Ồ, cũng nể mặt Cao Hưng đấy nhỉ? Lần sau sinh nhật bạn gái anh, chú có đến không đấy?
Dường như Tiêu Sơn đã cười:
– Đương nhiên đến, nhất định đến.
Ước gì tôi chết luôn đi, hoặc giá mà tôi có thể co cẳng bỏ chạy, chứ không muốn đứng đây thêm giây nào nữa. Anh chẳng hề nhìn tôi đến lần thứ hai, nhưng tôi biết anh đã hiểu lầm rồi, tôi mở miệng theo bản năng, nhưng chẳng thể thốt nên lời. Mà cứ cho anh hiểu lầm thì đã sao nào? Thực tế còn phức tạp hơn thế này một ngàn, một vạn lần. Tôi tuyệt nhiên không dám nhìn anh, anh giờ béo hay gầy, có phải đã cao hơn rồi không, tôi tuyệt nhiên không dám nhìn. Đùi tôi nhũn ra, người run lẩy bẩy, dường như phải gồng sức mới giữ được mình đứng vững.
Tiêu Sơn nói vài câu với Mộ Chấn Phi rồi lên gác, vào phòng hát. Gió đêm phả vào mặt, gợi chút niềm tê dại, Mộ Chấn Phi ngoảnh đầu liếc nhìn tôi, anh ta hỏi:
– Em lạnh à? Nhìn mặt em cắt không còn giọt máu rồi kìa.
Tôi nói không ra lời, đành nặn một nụ cười như mếu. Mộ Chấn Phi phẩy tay, nói:
– Thôi vào đi, một mình anh đứng đây là được rồi, không lại ốm ra đấy, hành anh ngày nào cũng phải đi lấy nước.
Tôi không ốm thì hằng ngày anh ta vẫn phải mang nước cho tôi cơ mà, nhưng lúc ấy lòng dạ rối bời, tôi chẳng sức đâu mà trả treo với anh ta. Tôi như con ốc sên, rụt rè lết vào phòng hát. Hôm nay bạn bè đến rất đông, trong phòng rộn ràng tiếng nói cười. Duyệt Oánh ôm mic hát bài Sứ Thanh Hoa:
Trời xanh đợi cơn mưa phùn, còn em đợi anh…
Trăng soi đáy nước, ai vớt trăng lên,
Để thấy kết cục buồn trong ánh trăng…
Giữa ca từ mỹ miều, giữa những giai điệu mượt mà, tôi thảng thốt nép vào một góc, Tiêu Sơn hát nhạc Châu Kiệt Luân rất hay. Tôi từng nghe anh hát Đông phong phá, cả bài Thất lý hương, và rất nhiều bài khác của Châu Kiệt Luân. Thế mà lúc ra bài Tóc tựa tuyết, đã không còn ai hát tôi nghe nữa. Tôi thấy mình như sắp khóc, đáng lẽ tôi không nên nhớ tới những chuyện đã qua, nhất là hôm nay được gặp lại Tiêu Sơn, tôi càng không nên. Những chuyện xưa kia đã đi vào dĩ vãng, tôi và anh không hiểu lầm, không lừa dối, cũng chẳng có duyên phận, chúng tôi đã chia tay từ lâu rồi.
Triệu Cao Hưng đặt một chiếc bánh ga tô cực to. Đèn điện đều được tắt hết lúc cắm nến ước, ánh nến rọi lên khuôn mặt Duyệt Oánh khiến gò má cô ấy ửng hồng, rất xinh, chẳng trách người ta vẫn nói con gái đẹp nhất khi yêu. Cô ấy chắp tay lầm rầm ước, sau đó mọi người cùng nhau thổi tắt nến. Đèn sáng trở lại, bạn bè, khách khứa nhao nhao đòi Triệu Cao Hưng phải thể hiện một chút.
Triệu Cao Hưng ôm Duyệt Oánh, hôn chụt lên má, cả phòng vỡ òa trong tiếng vỗ tay, tiếng cười rộn rã, tiếng huýt sáo lẫn tiếng gào rú… Triệu Cao Hưng cầm tay Duyệt Oánh cắt bánh ga tô, phần bánh viết tên Duyệt Oánh được cậu ấy cố ý chừa lại để cô ấy ăn đầu tiên, kế đó mới chia bánh mời mọi người. Đang mải chia bánh, bỗng Duyệt Oánh hét lên đầy thảng thốt, nửa cười, nửa khóc đấm lưng cậu ấy.
– Anh không sợ em chết nghẹn à! – Giọng nói quở trách của cô ấy rõ ràng rất vui.
Trên tay Duyệt Oánh là một chiếc nhẫn tuy còn bám chút kem nhưng không che được ánh sáng lóa mắt.
Triệu Cao Hưng ngừng cắt bánh, mải mê lồng nhẫn vào ngón áp út của cô ấy.
– Tốt nghiệp xong, em lấy anh nhé!
Mọi người reo hò ầm ĩ, không biết ai đã bắn pháo giấy và ai đã kéo dải băng kim tuyến. Những vụn pháo nhiều màu chen lẫn mảnh kim tuyến lấp lánh tựa như trăm hoa khoe sắc, từ trần nhà sà xuống trong tiếng “bang bang”, dường như niềm vui vỡ òa ngay thời khắc muôn hoa đua nở. Giữa bữa tiệc trải mưa hoa linh đình, tôi nhìn thấy Tiêu Sơn, đến tận bây giờ tôi mới gom đủ dũng khí để nhìn thẳng vào anh, thế mà anh chẳng hề nhìn tôi lấy một cái. Anh vui vẻ vỗ tay theo mọi người, mỉm cười nhìn đôi tình nhân vai kề vai trước bánh ga tô.
Anh quên thật rồi chăng…?