Tôi tức giận lắm, mặc dù tôi cũng rất thích những chú mèo to và mập ú nhưng tuyệt đối không thích để nó cào móng vuốt lên người mình. Dường như con mèo béo ú ấy cảm nhận được cơn thịnh nộ của tôi nên lập tức ba chân bốn cẳng tháo chạy.
Tôi cũng phi như bay đuổi theo nó, giữa đường rơi cả dép cũng chẳng thèm quay lại nhặt. Theo như lý thuyết sống của tôi thì mày làm chị rơi lệ thì chị cũng sẽ khiến cho mày phải chảy máu, huống hồ con mèo ngu ngốc này lại dám cào tôi chảy cả máu. Không thể tha thứ được! Đêm qua tôi đã ngủ được một giấc rồi nên cũng lấy lại được chút sức lực, giờ chạy đuổi theo con mèo này đến cả nửa vườn hoa.
Đến lúc tôi lầm bầm chửi rủa: “Cái con mèo béo ú chết tiệt, lông dài, mông to mà chạy nhanh thế” thì phát hiện mình đã chạy vào sâu trong sân nhà họ Hàn rồi. Cảnh sắc xung quanh thay đổi bất thường, một con đường nhỏ sâu thẳm và yên ắng, chắc hẳn đây là nơi không thể tùy tiện dẫn khách vào như ở sân trước, đại khái là một hoa viên gia đình.
Tôi nhìn tứ phía và đau đớn phát hiện mình đã bị lạc đường mất rồi. Còn con mèo chết tiệt đó cũng không biết là biến đi đâu mất dạng.
Tôi đi loanh quanh khắp nơi mà không tìm được lối ra nên đành ngồi phịch xuống đất, vừa vô thức bứt khóm hoa trước mặt vừa chờ Tống Minh Thành và Hàn Lam Lam mau mau trở về cứu tôi ra. Đợi đến lúc bụng đói meo thì trước mặt bỗng xuất hiện một đôi giày da. Sau đó, bên cạnh đôi giày ấy lại thấy ngoe nguẩy một cái đuôi dài, rõ ràng chính là con mèo xám vừa rồi gặp trong vườn hoa đây mà.
Tôi ngồi bệt trên đất, ánh mắt đúng lúc giao nhau với con mèo xám đó. Nó dương dương tự đắc ngoe nguẩy cái đuôi, ánh mắt rất ngạo mạn, khác hẳn cái bộ dạng ba chân bốn cẳng chạy trốn lúc nãy.
Cũng đúng thôi, giờ nó có chỗ dựa mà.
Tôi phủi phủi tay, lau lên bộ quần áo ngủ rồi đứng dậy, chỉ vào con mèo xám đó rồi chỉ lên mắt cá chân tôi, nói từng chữ rõ ràng: “Anh Hàn, mèo của anh cào vào chân tôi. Tôi cũng không yêu cầu anh phải bồi thường thiệt hại, nhưng anh hãy giao con mèo đó cho tôi để tôi xử lý nó.”
Thực sự là tôi không thể ưa được con mèo này vì cái vẻ ngạo mạn giống y như chủ nhân của nó. Không thể làm gì được Hàn Tiềm thì đành trút giận lên con mèo của anh vậy.
Hàn Tiềm mỉm cười rồi nhìn lên khóm hoa cạnh chỗ tôi vừa ngồi. Tôi nhìn theo ánh mắt anh, khóm hoa đáng thương đó đã bị tôi vặt trụi, những cánh hoa rơi vương vãi trên mặt đất, mà tôi nhớ là hình như trước đó ở đây có một khóm hoa lan đang nở rộ trông rất đẹp, rất rực rỡ…
“Thẩm tiểu thư, tôi rất xin lỗi vì con mèo của tôi đã cào cô, tôi cũng có thể giao con mèo này cho cô xử lý.” Anh đưa tay day day trán, nói tiếp: “Nhưng Thẩm tiểu thư này, những thứ trên mặt đất này đều là giống hoa lan nổi tiếng của châu Âu, vốn dĩ nó không thể sống được với chất đất ở thành phố, tôi đã phải tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mới chăm cho chúng không bị chết yểu, năm nay là năm đầu tiên chúng nở hoa, nếu theo như đạo lý mà Thẩm tiểu thư nói, cô phá hoại hoa của tôi thì cũng phải giao cô cho tôi để tôi xử lý cô mới phải chứ?”
Anh vừa nói dứt lời thì con mèo xám đó lại ngoe nguẩy cái đuôi, cọ cọ vào chân anh để lấy lòng, sau đó ưỡn cao ngực hướng về phía tôi, thực sự không phải tôi bị ảo giác, lúc đó tôi đã nhìn sâu vào đôi mắt đen lánh như ngọc lưu ly của nó và rõ ràng nhìn thấy vẻ đắc ý cùng sự khinh bỉ của nó dành cho tôi.