Hứa Mộ Triều không biết quần áo trên người cả hai đã bị anh ta cởi bỏ như thế nào. Cô cũng không biết thì ra cơ thể anh ta lại hồi phục nhanh đến vậy, giống hệt một con báo hoang dã, dễ dàng ghì chặt cô xuống giường; đương nhiên, cô cũng không thực sự phản kháng, nếu không, cho dù là cao thủ đứng đầu loài người đi chăng nữa thì cũng không thể nào địch lại cô.
Hứa Mộ Triều cho rằng anh ta sẽ chỉ ôm cô mà thôi, vì thế cũng chẳng để tâm lắm, tỏ ra hết sức thản nhiên. Nhưng không ngờ, đến khi cô phản ứng lại được thì anh ta đã “công thành đoạt đất”.
Không kiềm chế nổi, Hứa Mộ Triều đã biến thân thành bán thú từ lúc nào, ngay cả đôi cánh tràn đầy sức mạnh, bây giờ cũng cụp lại trên giường. Cơ thể lạnh như băng của ngài Tư lệnh áp sát vào thân hình mềm mại, ấm áp của cô. Anh ta cúi xuống hôn môi cô một chút rồi hôn dần từ trán xuống, không bỏ sót tấc da thịt nào. Khi môi anh ta chạm đến ngực Hứa Mộ Triều, cô muốn đẩy anh ta ra nhưng bị anh ta giữ chặt tay lại.
“Thả lỏng ra, tôi sẽ không làm gì cô đâu. Chỉ là huấn luyện thôi mà.” Anh ta nói.
Khuôn mặt, thậm chí là toàn thân Hứa Mộ Triều đều đã ửng hồng, vậy mà anh ta nhất quyết không buông tha, cứ hôn dọc người cô, ngay cả những nơi thầm kín nhất cũng không hề tránh né, động tác lúc mạnh mẽ, lúc dịu dàng. Cả người Hứa Mộ Triều run lẩy bẩy, chưa kịp đẩy anh ta ra thì cơ thể lại chịu một cơn kích thích mãnh liệt, cảm giác rung động, ham muốn sục sôi dâng trào.
Cô chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, toàn thân co giật liên hồi, vừa muốn ôm chặt lấy anh ta vừa muốn đá văng anh ta đi. Đầu óc cô trống rỗng, nhận ra hơi thở của anh ta cũng chưa bao giờ gấp gáp đến vậy. Cơn chấn động kéo dài hồi lâu mới tan biến, Hứa Mộ Triều định nhấc chân đá Thẩm Mặc Sơ ra thì lại bị anh ta giữ chặt lấy cổ chân.
Anh ta khẽ nói: “Đừng lộn xộn. Cô đã thỏa mãn rồi, nhưng tôi thì chưa.”
Hứa Mộ Triều lập tức bất động. Đầu óc của cô bỗng chốc trở nên hồ đồ, lần đầu tiên trong đời, cô để bản thân chìm trong cơn khoái lạc giữa môi và lưỡi của một người đàn ông, một cách bất ngờ, hoang dại, và… thoải mái như vậy. Cảm giác này khiến cô cảm thấy nhục nhã, rồi lại sửng sốt.
Mà Thẩm Mặc Sơ cũng rất khác lạ. So với sự trầm tĩnh, lạnh lùng thường ngày, đêm nay, anh ta tựa hồ có thêm vài phần bá đạo và tự tin. Là vì anh ta sắp đi sao?
Một lúc sau, khi hơi thở của hai người đã ổn định trở lại, anh ta mới lẳng lặng ngẩng đầu lên. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, đôi môi ẩm ướt của anh ta phát sáng lấp lánh, đôi mắt đen láy như rực lửa. “Sau này, nếu có gã đàn ông nào chủ động thân mật với cô như hôm nay, tôi tin cô sẽ có đủ sức đề kháng.”