Trái ngược với vùng đồng bằng phía nam vắng vẻ, tiêu điều, phía tây bắc có rất nhiều thung lũng trùng điệp, giữa khung cảnh hoàng hôn thơ mộng, trông lại càng có vẻ hùng tráng, bao la. Mảnh đất màu đỏ thẫm nứt ra từ khe núi cùng với ánh nắng cuối ngày cơ hồ nối liền thành một dải, khiến người ta vừa nhìn là liên tưởng tới một biển máu vô biên vô tận.
Một viên sĩ quan trẻ tuổi mặc bộ quân phục nguyên soái màu xanh lam khoanh tay đứng giữa hàng xe tăng được trang bị súng laser và hỏa tiễn hạng nặng, xung quanh là đội quân tinh nhuệ trong bộ quân phục màu lam, điều khiển vài trăm chiếc xe tăng bảo hộ cỡ trung, màu đen tuyền.
Phía trước, nơi thung lũng phía tây, khói thuốc súng không ngừng bốc lên, bầu trời mù mịt khói bụi, chiến tuyến chìm trong cảnh mờ mịt.
Đội xe tăng màu đen của loài người nối đuôi nhau chạy dọc theo sườn núi, nhìn từ xa lại giống như tử thần hung tợn đang nhe nanh múa vuốt. Mà quân đoàn zombie màu đen trước giờ vẫn được coi là hung hãn, tàn nhẫn nhất, lại đang liên tiếp thất bại và ồ ạt rút lui.
Viên sĩ quan trợ lí rón rén bước đến gần, chỉ thấy tất thảy mọi thứ trước mắt tràn ngập màu đen, lam, đỏ. Chỉ có gương mặt của Nguyên soái là vẫn trầm tĩnh, lạnh lùng tựa băng tuyết, chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ khiến đối phương không dám nhìn thẳng.
“Nguyên soái, có tin tức từ đế đô, Thiếu tá Quan đã an toàn trở về.” Trợ lí kính cẩn khom người, nói.
Cố Nguyên soái nghe thấy vậy, thần sắc không hề thay đổi, mắt vẫn nhìn thẳng về phía trước, thản nhiên nói: “Làm theo kế hoạch đã định, năm ngày nữa, zombie sẽ bị ép vào vòng vây của chúng ta. Trong vòng ba năm, binh đoàn zombie sẽ không đủ sức trực tiếp đối đầu với chúng ta.”
“Sự thắng bại ở nơi này không cần phải bận tâm nữa.” Cố Nguyên soái dõi mắt nhìn về phía đông, tựa hồ lướt qua cả vạn dặm xa xôi. “Loài người và thú tộc đã chung sống hòa bình vài năm nay, có lẽ đã đến lúc tìm một cơ hội để thử lòng can đảm và thực lực của bọn họ rồi.”
Ở vùng trời đồng bằng phía nam, hoàng hôn cũng dần buông, chỉ có điều, bầu trời xanh ngắt kia trong sáng và yên bình hơn phương bắc rất nhiều.
Lúc Hứa Mộ Triều về đến phòng, Thẩm Mặc Sơ chỉ khoác một chiếc áo mỏng, đang ngồi trước cửa sổ, khuôn mặt nhìn nghiêng tĩnh lặng tựa mặt hồ được phủ một lớp ánh nắng vàng mỏng manh, đẹp tựa một bức tượng điêu khắc. Hứa Mộ Triều không khỏi ngây ra trong chốc lát.
“Lúc nào thì cô giao tôi cho hắn?” Thẩm Mặc Sơ tựa vào bệ cửa sổ, đứng lên, sắc mặt hết sức bình thản, như thể không mảy may lo lắng cho tương lai của mình.