Tịch Duệ Nam – anh ta cũng ở thành phố cảng miền Nam này?!
Khi Quý Vân ồn ào xông vào căn phòng bao, Bạc Hà đã bình tĩnh trở lại, đang làm như chẳng có chuyện gì cùng Quý Phong thảo luận xem nên ăn gỏi tôm hùm hay là tôm hùm rang muối tiêu.
“Chị Bạc Hà, em xin lỗi, em đi mua quà cho chị nên đến muộn. Cũng may đi nhờ xe của bạn học, nếu không chỉ sợ là đến giờ vẫn đang ở trên đường, tât cả chỉ vì anh trai không chịu đi đón em.”
“Anh cũng bận mà, thực sự không rảnh để đi đón em. Chỗ này cách trường em rất gần, em tự đến cũng thuận đường. Hơn nữa Vân muội muội à, em còn cần anh đưa đón sao? Chỉ cần em nói một câu, không biết có bao nhiêu nam sinh chịu làm phu xe cho em đó! Hôm nay đi nhờ xe của bạn học nam nào vậy?”
Quý Vân đang học lớp mười, khuôn mặt hồng phấn tròn tròn giống như trái đào ngọt ngào, xinh đẹp, đáng yêu, tính cách lại hoạt bát, ở trong trường học được rất nhiều người để ý. Thư tình của các nam sinh cứ cách dăm ba ngày lại nhận được một bức, thường xuyên cầm về đọc cho anh trai cô nghe, đến mức Quý Phong liên tiếp xin tha: “Em gái ngoan, đừng cầm những thứ sến súa này về để giày vò anh nữa, anh nghe mà sắp nổi cả da gà lên rồi.”
Quý Phong nhìn không vừa mắt bất cứ cậu nam sinh nào viết thư tình cho em gái của anh, Quý Vân cũng vậy, luôn nói những nam sinh đó quá ấu trĩ. Ngược lại, cô bé luôn miệng nhắc đến thầy giáo nào chín chắn, nho nhã, thầy giáo nào phong độ ngời ngời, thầy giáo nào anh tuấn, lịch sự… Điều này khiến Bạc Hà không hiểu nổi, lẽ nào trong trường học của cô ấy lại không có một nam sinh nào xuất sắc? Vì sao nói qua nói lại đều là nói đến thầy giáo?
Bạc Hà còn nhớ khi mình học cấp ba, trong trường học không có nữ sinh nào đi bàn luận về thầy giáo cả. Một mặt là, trường học chỉ có mấy thầy giáo trẻ tuổi thì đều chẳng ra làm sao; mặt khác… Ánh mắt cô bỗng lạnh lại, không tiếp tục nghĩ nữa.
Trước thắc mắc của Bạc Hà, Quý Vân ríu rít trả lời một tràng dài: “Nam sinh xuất sắc trong mắt của người khác thì có, nhưng mà trong mắt em thì không có. Có vài nữ sinh cho rằng nam sinh đó rất tốt, em lại không thích. Ví dụ, có học sinh loại ưu, môn học nào cũng đều rất giỏi, trên sống mũi đeo một cặp kính dày như đít chai, trong phòng thi thì bất khả chiến bại, ra sân chơi thể thao lại ngây ra như gà gỗ; cũng có loại hô phong hoán vũ trên sân vận động, vào lớp học thì lại dốt, đầu óc ngu si tứ chi phát triển, cũng chẳng có gì giỏi.”
Quý Vân vừa nói vừa thở dài ngao ngán, Bạc Hà hoàn toàn câm lặng, xem ra tiểu nha đầu này có yêu cầu rất cao với nam sinh, phải “văn võ song toàn” cơ.
Quà Quý Vân mang đến cho Bạc Hà là một chiếc vòng đeo tay Cloisonne xinh xắn. Cô bé vừa nhảy nhót vui mừng lấy chiếc vòng tay ra, đeo lên cho Bạc Hà vừa đáp lời anh trai: “Thời gian gấp mà, em lên xe của bạn học Hạ Lôi.”
Quý Phong cười thân thiết. “Hạ Lôi chính là cao thủ trên sân vận động nhưng đến lúc thi chỉ có thể miễn cưỡng qua cửa mà em nói đó hả?”
“Đúng vậy, chính là cậu ta. Chạy ngắn một trăm mét nhanh như gió, chơi bóng rổ thì siêu đẹp trai, nhưng mà viết thư tình lại viết sai chính tả liên tục, nhìn thấy mà em buồn cười chết mất.” Quý Vân cười, nói rồi đột nhiên nghĩ ra. “Đúng rồi, sinh nhật chị Bạc Hà, anh chuẩn bị quà gì tặng cho chị ấy?”
“Quà anh tặng đương nhiên là vô cùng vô cùng vô cùng vô cùng đẹp.”
Quý Phong lấy ra một hộp quà vuông vắn, được bọc rất tinh tế, đẹp đẽ. Quý Vân đón lấy nhân tiện giúp Bạc Hà bóc quà. “Chị Bạc Hà, nhìn xem anh trai mua cho chị thứ gì.”
Dây buộc nới ra, giấy bóng kính gỡ ra, nắp hộp mở ra, đôi tay trắng trẻo, nhỏ nhắn của Quý Vân nhấc lên một chiếc váy lễ phục màu xanh da trời, chất liệu sa tanh vô cùng mềm mại nhẹ nhàng, màu xanh da trời linh lung, thuần khiết, kiểu dáng cũng đơn giản, trang nhã…
Quý Vân kêu la ồn ào: “Đẹp quá! Anh trai, anh tìm đâu ra chiếc váy xinh đẹp như thế này? Em rất thích đó, đáng tiếc không phải là tặng cho em. Chị Bạc Hà, chị thích không?”
Cô bé hỏi, không thấy Bạc Hà trả lời, bèn buồn bã ngẩng lên nhìn, lại thấy Bạc Hà ngẩn ngơ nhìn chiếc váy màu xanh đó. Đôi mắt vốn trong sáng, tinh khiết, lúc này mơ màng giống như bị phủ một lớp sương mù.
“Chị Bạc Hà, chị làm sao vậy?”
Quý Vân liên tiếp gọi hai lần, Bạc Hà mới bừng tỉnh, thờ ơ mỉm cười. “Quý Phong, vì sao anh lại tặng em một chiếc váy? Anh biết em không mặc váy mà.”
“Chính bởi vì em không mặc nên anh mới tặng, muốn xem em mặc váy thì trông như thế nào. Em đón sinh nhật mà không muốn tổ chức tiệc, bọn anh chiều theo em, nhưng tháng sau là sinh nhật lần thứ mười sáu của Vân Vân thì nhất định phải tổ chức tiệc. Đến khi đó, em hãy mặc chiếc váy này để tham dự nhé! Vân Vân, em nói xem có được không?”
Quý Vân nhảy nhót vui mừng, không ngừng vỗ tay. “Tốt quá, em cũng muốn nhìn xem chị Bạc Hà mặc váy trông như thế nào!”
Bạc Hà cười thờ ơ. “Hai người cứ từ từ nghĩ đi nhé!”
“Chị Bạc Hà, bắt đầu từ khi nào chị không mặc váy nữa?”
Quý Vân chống cằm, hiếu kỳ hỏi, khiến ánh mắt của Bạc Hà ngưng đọng trong khoảnh khắc, lát sau cô hờ hững đáp: “Không nhớ nữa.”
Không nhớ nữa.
Thật sự không nhớ nữa sao?
Trên thực tế, lần cuối cùng mặc váy là khi nào, Bạc Hà còn nhớ rất rõ ràng. Tuy cô vẫn luôn muốn quên đi, muốn nhờ dòng chảy thời gian phủ lấp đi ký ức không đẹp đẽ đó, nhưng hết năm này đến năm khác đã trôi qua, những mảnh ký ức giống như chiếc phao cố chấp nổi lên, giống như ánh sáng lạnh lẽo của các vì sao điểm sáng trên bầu trời đêm lạnh giá.