Ép khách tỷ thí đã là thất lễ, còn ngang nhiên ném khách xuống biển, Trác Hạo biết lần này mình đã gây ra đại họa, sợ bị người khác nhìn thấy, vội mang con bé về phòng, vứt xuống đất. Ngẫm nghĩ một lúc, thấy không ổn, hắn liền lật người con bé lại, giúp nó nôn nước ra.
Trọng Tử nôn ra rất nhiều nước, dần tỉnh lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nói không ra tiếng, chỉ ngồi dưới đất thở dốc.
Biến một tiểu cô nương ngoan ngoãn, đáng yêu thành bộ dạng thê thảm nhường này, toàn thân Trác Hạo cũng toát mồ hôi lạnh, nhất thời không biết nói gì, suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được lời nào thích hợp, liền lẩm bẩm: “Đệ tử của Trọng Hoa tôn giả vô dụng vậy sao?”
Thấy hắn có ý coi thường sư phụ mình, Trọng Tử giận dữ. “Bây giờ ta đánh không lại ngươi là vì ta chưa học tiên thuật, đợi khi nào ta học thành rồi, nhất định sẽ hạ gục ngươi.”
Trác Hạo nghe xong, cười ha ha, cúi người, giơ tay trái nâng cằm Trọng Tử lên, nhướng mày, nói: “Bản tiên trưởng chờ muội đến đánh đấy!”
Trọng Tử tức tối, đẩy tay hắn ra.
Trác Hạo vốn không biết tình huống này tốt hay xấu, cố ý dụ con bé nói chuyện, nghe được giọng nói vang dội của con bé mới biết mình sẽ không sao, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được hạ xuống, vì vậy hắn nhịn cười, nửa ngồi nửa quỳ trước mặt con bé. “Muội tên là Trùng Tử sao? Tên khó nghe vậy nhưng vẻ ngoài cũng không tệ lắm. Bản tiên trưởng chấp muội mười chiêu, nếu muội thắng ta, ta coi như là phu quân của muội, nếu đánh không lại, muội coi như là nương tử của ta, thấy sao hả?”
Trọng Tử nói, không chút suy nghĩ: “Ai sợ ngươi chứ!”
Trác Hạo lớn hơn hai tuổi, đã rất hiểu chuyện, chỉ muốn trêu chọc con bé cho vui, nghe con bé nói vậy, cười phá lên. “Tiểu nương tử của ta, nàng dọa ta như thế, ta sẽ sợ chạy mất đấy.”
Trọng Tử lúc này mới nhận ra là mình bị lừa. “Ngươi nói cái gì?”
Trác Hạo thuận miệng nói: “Ta nói đợi nàng lớn hơn một chút, ta sẽ tới xin Trọng Hoa tôn giả gả nàng cho ta, khi đó ta sẽ là phu quân của nàng, xem nàng còn dám đánh ta hay không?”
Trọng Tử ngây người.
Tiên giới không cấm lập gia thất, tuy các vị tiên tôn của Nam Hoa không cưới vợ nhưng các đệ tử thì có. Hơn nữa, Trọng Tử cũng từng đi xem lễ thành thân rồi. Lúc đó còn ít tuổi, trong mắt con bé, thành thân chẳng qua chỉ là thay đổi cách xưng hô, tỷ như vốn đang gọi là sư tỷ thì giờ sẽ đổi thành tẩu tẩu.
Trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đúng vậy, nam nhân phải lấy vợ, nữ nhân phải gả chồng, sau đó hai người sẽ ở chung một nhà, sau này sư phụ cũng sẽ có người khác bên cạnh, còn nó sẽ được gả cho người khác! Nhưng nó tuyệt đối không muốn được gả cho người trước mặt này.
Mặt đỏ bừng, Trọng Tử quát: “Nói bậy! Sư phụ ta không bao giờ đồng ý.”
Trác Hạo cuối cùng cũng không muốn trêu chọc con bé nữa, cười thầm một hồi, định đứng dậy rời đi, nhưng lại sợ con bé mách tội, nếu phụ thân biết nhất định sẽ trách phạt. Dù sao hắn cũng đã lớn, nhanh chóng nghĩ ra một cách, làm mặt dịu dàng, dỗ ngon dỗ ngọt con bé: “Tiểu sư muội đừng buồn, ta chỉ nói đùa thôi, muội ngoan như vậy, tôn giả đương nhiên không nỡ xa muội đâu.”
Câu nói “Tôn giả không nỡ xa muội” này nghe mới êm tai làm sao, Trọng Tử xoay lưng, không thèm để ý tới hắn nữa.
Trác Hạo lại nịnh nọt: “Chỉ vì xưa nay ta vô cùng mến mộ tôn giả, nghe nói lần này cao đồ của tôn giả cũng tới nên mới chạy đến đây tìm muội tỷ thí, không ngờ muội thật sự không biết thuật pháp, là ta thất lễ, hay là thế này, tiểu sư muội cứ đánh ta hai cái cho nguôi giận, được không?”
Trọng Tử không ngốc: “Ngươi biết thuật pháp, ta có đánh, ngươi cũng không biết đau.”
Con bé đã nguôi giận là tốt lắm rồi, Trác Hạo nói: “Tiểu sư muội muốn thế nào, ta sẽ chiều theo ý của muội, được không?”
Trọng Tử cúi đầu nhìn xiêm y. “Quần áo của ta ướt hết rồi.”
Đúng là một tiểu nha đầu, chỉ cần dỗ ngọt vài câu là sẽ không sao, Trác Hạo hạ quyết tâm, vội nói: “Đừng lo, ta sẽ làm quần áo muội khô nhanh thôi.”
Hắn nhẹ nhàng niệm hai câu rồi vung tay, hơi nước liền bốc lên quanh người Trọng Tử, khoảng chừng một tuần trà, xiêm y của con bé đã khô như cũ.
Trọng Tử nhìn hắn hồi lâu, bò dậy, vênh mặt nói: “Sư phụ ta không cần phải niệm chú.”
Không bằng Lạc Âm Phàm là lẽ đương nhiên, Trác Hạo không cảm thấy xấu hổ, cười xòa, nói: “Tôn giả đương nhiên rất cao minh. Mà thôi, ta cũng đã sấy khô quần áo giúp muội rồi, chuyện ban nãy cũng không phải ta cố ý, sư muội đừng nhắc lại nữa nhé, để tránh làm tổn hại đến mối hòa khí giữa chúng ta, được không?”
Đối phương đột nhiên thay đổi thái độ, Trọng Tử từ lâu đã đoán được hắn sợ bị trách phạt, trong lòng không khỏi tức giận, bỗng thoáng nhìn thấy nghiên mực trên cái bàn cạnh cửa sổ, ánh mắt lập tức sáng lên. “Được, ta sẽ không nói.” Nói xong, nó liền chạy đến bên cửa sổ, giả vờ ngắm cảnh.
Trác Hạo thở phào nhẹ nhõm. “Đa tạ sư muội, ta đi đây…”
“Sư huynh!” Trọng Tử cắt ngang lời hắn, xoay người, ngoắc tay. “Sư huynh, mau đến xem này!”
Qua cầu rút ván cũng không thể quá lộ liễu, huống hồ đối phương tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng là một tiểu mỹ nhân, trước mặt nữ nhi, trước giờ Trác Hạo vẫn luôn tỏ ra phong độ, biết con bé sẽ không mách tội, hắn cũng không e dè, đi tới bên nó, dáo dác nhìn quanh. “Có chuyện gì vậy?”
Trọng Tử chỉ vào một điểm ở ngoài khơi xa. “Thanh Hoa cung không có tường, nếu người khác bay vào được thì làm thế nào? Không phải Ma tôn Vạn Kiếp sẽ mò đến sao, bọn huynh không sợ à?”
“Muội…” Trong thời điểm quan trọng này không thể đắc tội với con bé, Trác Hạo nuốt lại từ “ngốc” đã trôi đến miệng, giữ nguyên phong độ ngời ngời. “Muội nghĩ Thanh Hoa cung là nơi ai muốn vào cũng vào được sao? Cách cung khoảng một dặm đã được bao bọc kết giới, ngoại trừ cổng cung ra, những nơi khác tuyệt nhiên không ai có thể xâm phạm, Nam Hoa phái bọn muội không phải cũng thế sao?”
Trọng Tử gật đầu, ra vẻ đã hiểu. “À!”
Đúng lúc này, đệ tử Thanh Hoa cung dắt Trọng Tử đi thăm thú cảnh sắc lúc nãy đã từ Tứ điện trở về, đứng ở cửa gọi con bé: “Tiểu sư muội, cung chủ bày yến tiệc trong vườn, tôn giả bảo ta đưa muội đến.” Lời vừa dứt, bỗng thấy Trác Hạo đang đứng cạnh Trọng Tử, y vội nói: “Thiếu…”
Trác Hạo ho khan hai tiếng, ngắt lời y: “Nếu cung chủ đã bày tiệc, sư huynh mau dẫn sư muội đi đi, ta đi trước đây.” Nói rồi, hắn vội ra khỏi cửa, rời đi.
Nhìn bóng lưng hắn xa dần, mắt gã đệ tử kia phút chốc tròn xoe, miệng há hốc.
Trọng Tử bỏ vật đang cầm trên tay xuống, cười hì hì, nhảy đến bên cạnh y. “Sư huynh, chúng ta mau đi thôi!”
Tiệc rượu được bày trong vườn. Bên trong khu vườn có một hồ sen rất rộng, sóng gợn lăn tăn, những đóa sen hồng xinh đẹp bồng bềnh nổi trên mặt nước.
Ven hồ xếp rất nhiều bàn tiệc, chủ yếu là dành cho các đệ tử và tùy tùng.
Giữa hồ có một cái đình lớn, liễu phủ xanh um, chủ yếu là để tiếp các vị khách quý, trong đó đã đầy ắp người, chẳng kém nơi Phật tổ hằng ngày giảng kinh pháp.
Đệ tử nọ đã dẫn Trọng Tử đến, đang men theo một cây cầu bước tới.
Ngày mai là ngày mừng thọ của Trác Diệu, hầu hết các quan khách đã đến đông đủ. Trên bàn rượu chính có đến ba trăm vị khách, đều là những người danh tiếng lẫy lừng, thuộc cả hai giới tiên – phàm, thậm chí còn có mấy vị vương gia và thừa tướng.