“Em đã nhìn ra được điều gì chưa?” Thấy cô đã bỏ tờ giấy phô tô đó xuống, Cao Cạnh liền hỏi.
“Có ba điểm đáng chú ý: Thứ nhất, chính là điều em vừa mới nói, cô ấy chỉ ở lại bữa tiệc sinh nhật đó chừng 20 hai mươi phút, sao lại về nhà muộn như vậy được? Thứ hai, cô ấy đã không ăn gì trong bữa tiệc sinh nhật, em đã hỏi các bạn học khác rồi, cô ấy chẳng ăn gì cả. Thứ ba, khi bọn em phát hiện ra thi thể, cửa phòng được khóa lại từ phía trong, ở bên ngoài căn bản không thể khóa cửa được. Chẳng lẽ Phó Viễn đã lôi Khưu Tiểu Mi vào phòng rồi khóa cửa, sau đó lại nhảy cửa sổ ra ngoài và vào nhà bằng cửa trước? Trong đơn tự khai của bạn ấy không nói rõ chuyện này.” Mạc Lan suy nghĩ một chút, sau đó lại hỏi: “Hôm qua bọn anh có kiểm tra đồ đạc của Phó Viễn không?”
“Kiểm tra qua rồi, cũng mang đi một số đồ vật có liên quan, nhưng đều là của Khưu Tiểu Mi, chẳng hạn như sổ ghi địa chỉ, chăn màn, thẻ bảo hiểm, thư từ…” Anh dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Chắc bọn họ cũng có nhìn thấy đồ của Phó Viễn, nhưng lại không mang thứ gì đi, cũng không tìm thấy cái chân bàn đã được dùng để đánh người. Em rốt cuộc muốn nói gì vậy?”
“Tối qua em đã tới chỗ đó, việc này anh biết chưa vậy?”
Cao Cạnh trừng mắt lên nhìn cô, dường như muốn nghiêm khắc dạy bảo, nhưng sau lại cố nín nhịn.
“Anh biết rồi, em thì tài lắm!” Cao Cạnh tỏ vẻ bực bội nói.
Mạc Lan giả bộ như không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhẹ nhàng nói: “Em tùy tiện mở một cuốn sách giáo khoa của Phó Viễn ra xem, thấy từ trong đó rơi ra một mảnh giấy, bên trên viết: Ngày cá tháng tư không gặp không về. Ngày cá tháng tư chính là ngày 1 tháng 4.”
“Có mảnh giấy như thế ư? Vậy em có…”
“Em sợ bị người ta lấy đi mất, do đó đã ra tay trước luôn rồi.” Mạc Lan cười nói.
“Vậy em có giao mảnh giấy đó cho đồng sự của anh không?” Cao Cạnh hỏi.
Mạc Lan lấy chiếc túi bảo quản kia ra, mảnh giấy hiện đang ở trong đó.
“Em muốn tự tay giao cho anh.” Cô nói.
Cao Cạnh đón lấy chiếc túi bảo quản, lập tức bật cười vui vẻ: “Em cũng rất có kiến thức đấy, còn biết kiếm lấy cái túi để đựng nó vào.”
“Bảo vệ chứng cứ mà, em cũng đâu phải kẻ ngốc.” Cô lại tiếp tục ăn cơm, vừa ăn vừa nói: “Em cảm thấy có hai khả năng. Một là có người đã hẹn gặp Phó Viễn vào ngày 1 tháng 4, Phó Viễn rất có thể đã đi gặp người đó sau khi rời khỏi bữa tiệc sinh nhật, do đónên mới về nhà muộn. Còn về khả năng thứ hai, người đó đã đợi bạn ấy trong bữa tiệc sinh nhật,. sSau khi bạn ấy đến, hai người bọn họ liền cùng nhau tới một nơi nào đó, chỉ cần điều tra một chút xem ngườiai đã rời đi ngay sát thời điểmsau Phó Viễn rời đi là ai là được rồi.” Trong lòng Mạc Lan đã có một kểế hoạch, cô biết bước tiếp theo mình nên đi tìm ai.
Nhưng sau khi Cao Cạnh xem xong mảnh giấy đó, vẻ mặt anh lại không tỏ ra phấn chấn cho lắm.
“Cho dù buổi tối ngày 1 tháng 4 Phó Viễn có hẹn với người nào khác nên mới về nhà muộn, vậy cũng không thể chứng minh là Phó Viễn không giết người.” Anh nhét mảnh giấy đó vào trong túi áo, sau đó nói tiếp: “Ngoài việc khóa cửa mà em vừa nói ra, anh cảm thấy còn có một điểm khác có thể đi điều tra được.”
“Có phải là chỗ rau và mấy quả trứng ở trong căn bếp không?” Mạc Lan hỏi.
“Em cũng chú ý tới điều này rồi sao?”
Mạc Lan khẽ gật đầu, nói ra suy đoán của mình: “Xem ý tứTheo lời của Phó Viễn, thì cô ấy trước giờ chưa từng mua đồ về nấu cơm, mỗi lần đều là ăn ở bên ngoài. Chỗ thức ăn trong căn bếp đó nhất định là do Khưu Tiểu Mi mua. Bà ta có lẽ đã chết sau khi mua thức ăn về không lâu, bởi vì người bình thường mua trứng gà về sẽ lập tức bỏ vào tủ lạnh ngay chứ không ai lại để ở ngoài. Khi đó, bà ta hẳn đã gặp phải chuyện gì gấp gáp, do đónên mới bỏ thức ăn lại một chỗ rồi rời đi luôn. Hoặc cũng có thể bà ta vừa mới về đến nhà, đang chỉnh lý lại những thứ đồ ăn đó thì đột nhiên bị người ta tấn công.”
Nghe cô nói xong, sắc mặt Cao Cạnh liền có chút quái lạbỗng có chút kỳ quái lạ thường.
“Cũng chưa hẳn đã là như vậy.” Anh nói.
“Cái gì mà chưa hẳn chứ?”
“Thức ăn chắc chắn là được mua về trong ngày bà ấy chết,. đĐiều này thì anh tin,. nNhưng bà ta chưa hẳn đã bị tấn công ngay sau khi vừa mua thức ăn về nhà. Hơn nữa, mua trứng gà về xong nhất định phải bỏ ngay vào tủ lạnh sao?”
Mạc Lan không hiểu anh đang muốn nói điều gì cho lắm. “Anh mua trứng gà về không bỏ ngay vào tủ lạnh sao?” Cô hỏi.
“Anh mua bốn quả trứng gà về, ăn sống hai quả, hai quả còn lại thì luộc lên cho Cao Khiết. Em xem, căn bản không cần bỏ vào tủ lạnh làm gì.” Cao Cạnh như đang nói đến một việc rất bình thường, Mạc Lan nhất thời cũng không biết nên nói gì mới phải.
“Không phải mỗi người đều giống như anh.” Cách một lúc sau cô mới lại nói tiếp: “Anh thật đúng là người rừng! Trong trứng gà sống có rất nhiều vi khuẩn, anh có biết không vậy?”
“Anh chỉ nghe người ta nói trong trứng gà sống có rất nhiều chất dinh dưỡng.” Cao Cạnh ra vẻ thông thạo.
Mạc Lan không kìm được, lườm anh một cái: “Anh là đồ người rừng!”
Cao Cạnh lập tức nhìn cô vẻ bất mãn: “Em là một học sinh trung học thì hiểu cái gì chứ, đàn ông ăn trứng gà sống là lẽ tất nhiên, việc này có nói với em cũng bằng thừa. Được rồi, anh sẽ đi điều tra chợ bán thức ăn ở khu vực gần đó, xem xem Khưu Tiểu Mi đã ra ngoài mua thức ăn vào lúc nào. Chỉ cần biết bà ta mua thức ăn vào lúc nào, vậy làchúng ta có thể biết được thời gian tử vong của bà tabà ta chết vào ngày nào.” Có lẽ là cảm thấy thái độ của mình không được tốt cho lắm, anh liền nhìn cô, bổ sung thêm một câu: “Đến lúc đó, nếu em muốn biết kết quả, anh sẽ nói với em.”
“Vâng.” Mạc Lan khẽ cười một tiếng, lại nói tiếp: “Vừa rồi em vẫn luôn muốn hỏi anh một chuyện.”