Đáng tiếc thật, nơi này gần chỗ mình ở như thế. Cũng may, cách đây hai ngày bà chủ nhà có giới thiệu cô tới làm việc ở quán cà phê ở góc phố, cô đã tới đó rồi, môi trường làm việc cũng được, lát nữa qua đó hỏi xem còn cần người nữa không.
Nhan Nặc quyết định xong liền đặt bài kiểm tra ngay ngắn rồi ra khỏi phòng hội nghị. Vừa ra tới cửa phòng làm việc thì chàng trai đầu tổ chim ban nãy chạy vội tới và hỏi: “Cô ơi, sao cô không đợi kết quả mà đã đi rồi?”. Trên trán chàng trai còn lấm tấm mồ hôi.
Nhan Nặc sững lại một lát rồi cười: “Xin lỗi, chỉ là tôi cảm thấy mình không phù hợp lắm”.
Cô mệt mỏi khi phải tranh giành với người khác, công việc mà cô mong muốn có thể tiêu khiển thời gian mà không có quá nhiều áp lực, mặc dù hai điều này thực sự luôn song hành với nhau.
“Ấy, thế nhưng tổng giám đốc Phương nói cô rất phù hợp”.
Ngay từ khi bắt đầu đã nói muốn giữ cô gái này lại, ai biết được nhoáng một cái cô ấy đã đi rồi. Chàng trai cảm thấy khó hiểu, đầu tóc càng rối bù hơn.
“Cô có muốn phỏng vấn không?”.
Chàng trai liếc mắt nhìn Nhan Nặc nhỏ bé, hình như cô gái này không thực sự phù hợp, người yếu ớt như một bông hoa lan trong sơn cốc, e rằng sếp bẻ nhẹ một cái là gẫy. Có điều tổng giám đốc Phương đã mở lời rồi thì chắc chắn anh ấy có lý của mình.
Nhan Nặc cảm thấy khá bất ngờ, không ngờ thái độ làm cho có lệ của mình lại mang lại cơ hội phỏng vấn, cô gật đầu ngay không nghĩ ngợi nhiều, nói chung chẳng ai đẩy cơ hội tốt thế này ra ngoài cửa cả.
Lần này cô không cần quay trở lại phòng hội nghĩ nữa mà được dẫn lên văn phòng trên tầng hai. Ngoài cửa treo một tấm biển thủy tinh hình lập thể – Phương Lỗi – giám đốc kinh doanh, chắc đây là vị tổng giám đốc Phương rồi.
Cô lặng lẽ ngồi đợi một lát, từ ngoài cửa nhìn vào, cô thấy tầng hai rộng rãi hơn nhiều, hai bên là phòng làm việc, khu ở giữa để trống làm nơi nghỉ ngơi, phòng trà thiết kế tinh xảo, còn có vài gian phòng tập thể hình kiểu nhỏ nữa, chắc chắn đã được thiết kế vô cùng cẩn thận và tận tâm, khiến cho cả nơi này có cảm giác như một gia đình, không khiến người ta có cảm giác mệt mỏi như nơi làm việc bình thường.
Tiếp đó, có một người đàn ông mặc quần âu màu đen và áo sơ mi màu vàng thóc bước vào, người này đeo một chiếc kính màu vàng, dáng vẻ đĩnh đạc, lịch lãm. Người đàn ông lịch sự chìa tay ra giới thiệu: “Chào cô, tôi là Phương Lỗi”.
Nhan Nặc cũng thoải mái bắt tay lại: “Tôi là Nhan Nặc, mong được chỉ bảo”.
“Mời ngồi”.
Người đàn ông ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sô pha sau đó về vị trí, cầm hồ sơ đặt trên bàn lên xem một lượt rồi nói: “Cô là thạc sĩ của trường T à? Với điều kiện của cô cô có thể tìm nơi tốt hơn”.
“Nhưng tôi chọn nơi này. Lẽ nào giám đốc Phương nghĩ văn phòng của mình không đủ xuất sắc sao?”.
Lựa chọn thứ mình yêu, yêu thứ mình lựa chọn, trước giờ cô vẫn thế.
“Khà khà, văn phòng của chúng tôi đương nhiên là bia miệng tốt nhất trong giới rồi”. Nói đến đây vẻ tự hào lộ rõ trên gương mặt người đàn ông: “Vậy xin hỏi cô vì sao lại lựa chọn nơi này?”. Nói xong người đàn ông cầm cốc trà lên uống một ngụm, ban nãy gặp phải khách hàng khó giải quyết quá khiến bản thân đã hi sinh không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh và nước bọt.
Nhan Nặc thật thà trả lời: “Bởi vì nơi này gần chỗ tôi ở”. Cô hoàn toàn không che dấu lý do nghe có vẻ trẻ con của mình.
“Khụ, khụ, khụ”. Phương Lỗi không ngờ rằng có người sẽ trả lời thế này nên ngay lập tức bị sặc, xấu hổ rút giấy ăn lau miệng sau đó chỉ vào hồ sơ và hỏi: “Ở đây nói cô có một năm rảnh rỗi[1]”.
“Có thể không nói được không?”. Ánh mắt Nhan Nặc thoáng chút buồn đau, cô cảm thấy ngữ khí của mình không tốt nên hạ giọng giải thích: “Đây là lý do cá nhân”.
“Tôi xin lỗi”. Phương Lỗi lịch sự đáp.
Nhan Nặc cười và lắc đầu, cô bắt đầu thích người này rồi, tuổi đời không lớn nhưng đã có thể ngồi lên ghế tổng giám đốc kinh doanh, vậy mà không hề tỏ ra một chút kiêu ngạo, làm bộ, ngược lại rất khách khí. Ngoài có học vấn của trường đỉnh ra, những thứ khác đâu đâu cũng có, vậy tại sao anh ấy lại chỉ chọn cô?
Phương Lỗi lăn lộn bao năm trong xã hội rồi, đã gặp gỡ biết bao nhiêu kiểu người, những suy nghĩ đơn giản của Nhan Nặc chỉ cần tinh ý một chút là có thể đoán ra, anh cười và hỏi: “Biết vì sao tôi chọn cô không?”.
Nhan Nặc nhớ lại ba chữ đơn giản trong bài trả lời của mình, cô chậm rãi đáp: “Vì tôi rất thẳng thắn?”.
Cô nói chuyện hoặc làm việc đều rất thẳng thắn, điều này thực ra là khuyết điểm của cô, va chạm bao nhiêu năm rồi, mặc dù cuối cùng lâm vào bước đường cùng nhưng tính cô vẫn không thay đổi.
“Thẳng thắn là việc tốt, bản thân tôi cũng là người thẳng thắn. Trong văn phòng của tôi không cần những người khom lưng uốn gối xu nịnh, chỉ cần không ảnh hưởng tới công việc thì thỉnh thoảng pha trò tôi cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!”. Nói xong anh ấy cười và tiếp:
“Vậy thôi, tôi không vòng vo nữa, thi viết cũng qua rồi, có điều lâu lắm rồi mới có một người như cô cho tôi đáp án ba chữ, điểm này tôi thích”.
Thực sự đơn giản thế sao? Xem ra gặp may thật rồi, vô tình lại nhận được sự thích thú từ người khác. Nhan Nặc dường như cũng bị nhiễm sự nhiệt tình từ Phương Lỗi rồi, cô cười và đáp:
“Cảm ơn”.
Phương Lỗi đứng dậy: “Chào mừng cô trở thành một thành viên của chúng tôi” sau đó thêm một câu:
“Mặc dù rất muốn cùng làm việc với cô có điều phải để sếp lớn của chúng tôi thông qua mới được, dù sao việc cô phải làm là trợ lý của sếp lớn, thân thiết mà nhắc nhở thế này, con người sếp lớn không dễ đối phó, dễ cáu dễ giận, cô cần phải xuôi theo sếp”.
Trán cô giật giật, sao cô có cảm giác những lời anh ấy nói giống như bản thân mình sắp phải đi đối phó với sư tử đực châu Phi thế này? Vị trí này treo lơ lửng trên web tìm việc một thời gian dài, rõ ràng lương lậu đều rất ok, lại liên tục đổi người, hay là vì khó phục vụ sếp lớn này chăng?
[1] nguyên gốc là từ: Không song kỳ: nghĩa là bắt đầu từ lúc thất nghiệp cho tới khi tìm được việc mới