Sau đó, tôi lại sờ từ cánh tay của anh ta lên trên, dừng lại ở cổ. Người này có yết hầu, ừm, một lần nữa tôi có thể khẳng định đó là con trai. Hơn nữa người này rất thú vị, yết hầu của anh ta dường như cũng không động đậy.
Tiếp đến, tôi sờ lên cằm, không có gì đặc biệt. Tôi lần ra sau, sờ đến dáy tai. Tôi nhớ trong đội có một nam sinh bắn lỗ tai… Người này không có lỗ tai, vậy là tôi lại loại được một người nữa. Sau nữa, tôi quay lại sờ mặt. Mặt anh ta hơi cứng, không mềm mại và búng ra sữa như mặt tôi, nhưng da mặt không hề có mụn. Tôi ngẫm nghĩ trong bốn người khả nghi, ai không có mụn, loại thêm được hai người.
Bây giờ chỉ còn lại hai người khả nghi là Chung Nguyên và một nam sinh năm hai, cứ tạm gọi là nam sinh A. Kiểu tóc của hai người này tương đối giống nhau, nếu sờ thì không thể phân biệt được. Tôi tiếp tục tìm những điểm khác biệt trên người Chung Nguyên và anh chàng kia, nhưng vẫn thấy rất mơ hồ, không thể nào nghĩ ra được. Lúc này, tôi chỉ trách bản thân mình không quan sát kỹ những đặc điểm trên mặt người khác. Tôi vừa cố gắng đào sâu suy nghĩ, vừa thận trọng sờ khắp ngũ quan của anh ta. Lông mày? Ừm, rất dày. Mắt? Mi mắt rất dài, quệt vào tay tôi thấy ngưa ngứa. Mũi? Rất thẳng. Miệng?… Miệng!
Tôi phát hiện ra, miệng của đối phương lúc này hơi nhếch lên, một nụ cười nham hiểm bỗng xuất hiện trong đầu tôi. Nếu tôi đoán không sai, người này là…
Tội định cất lời thì một giọng nói quen thuộc vang lên, vẻ hơi mệt mỏi: “Đầu Gỗ, cô sờ đủ chưa?”
“Chung Nguyên!” Hai tiếng đó đã thoát ra khỏi miệng tôi.
Song tôi đã chậm một bước, Chung Nguyên lên tiếng trước, cho nên mọi người quyết định, vì Chung Nguyên lên tiếng nên tôi mới đoán ra. Tôi ấm ức giải thích cho mọi người, nhưng không ai tin.
Một thành viên ban văn nghệ lấy chiếc hộp phạt ra, vừa cười vừa bắt chúng tôi rút thăm một hình phạt. Tôi nhìn Chung Nguyên, hắn hoàn toàn không có ý thò tay vào chiếc hộp. Được thôi, tôi sẽ làm.
Tôi nhắm mắt nhắm mũi rút một mẩu giấy, rồi mở ra. Trong giấy viết hai hình phạt để người bị phạt chọn một trong hai, xem ra cũng có vẻ nhân từ đấy chứ.
Hình phạt thứ nhất là nhảy múa, cái này chắc chắn bỏ qua. Hình phạt thứ hai là… “ba mươi độ trêu ghẹo”, người bị trêu phải là con trai. Trò này… là cái quái gì vậy???
“Trêu ghẹo”, hai từ này đã khủng khiếp lắm rồi, huống hồ người bị trêu lại phải là con trai. Nhưng vấn đề là, ý nghĩa của ba chữ “ba mươi độ” là gì? Tôi không hiểu bèn hỏi một thành viên trong đội văn nghệ.
Thành viên nọ rất nhiệt tình giải thích cho tôi hiểu. Thì ra, trò này mô phỏng theo động tác trong một bộ phim. Trong bộ phim đó, nhân vật nam nghiêng mình về phía trước để nâng cằm của cô gái lên, tư thế này rất buồn cười, vì góc nghiêng của nhân vật nam nọ rất lớn.
Tôi lau mồ hôi, phải trêu chọc Chung Nguyên? Lại còn phải nâng cằm hắn lên? Động tác này thật là một thử thách lớn… Hơn nữa lại phải nghiêng ba mươi độ? Không muốn cho người ta sống hay sao?
Tôi vò miếng giấy, nhăn nhó. Bị mọi người thúc giục, tôi chỉ còn cách trợn mắt lườm Chung Nguyên: “Tại anh cả đấy!”
Chung Nguyên nhìn tôi vẻ vô tội: “Là do cô tự chuốc lấy đấy chứ.”
Tôi bị hắn chẹn họng, xấu hổ đến giận sôi người, tay vò nát mẩu giấy đáng ghét kia, dằn giọng: “Anh lại đây!” Lại đây để tôi trêu chọc!
Chung Nguyên rất hợp tác. Hắn đi đến trước mặt tôi, lại còn rất thân thiện khom người xuống, hướng cằm về phía tôi.
Lúc này, thành viên của đội văn nghệ có vẻ rất chuyên nghiệp, chỉnh lại tư thế cho hắn: “Thế này không được, cậu phải hợp tác với Mộc Nhĩ, phải ngả người ra sau ba mươi độ.”
Tôi nhìn Chung Nguyên, sau đó hơi nghiêng người về phía trước, giơ tay nâng cằm hắn lên.
Chung Nguyên nghiêng người ra sau, cười mà như không nhìn tôi.
Ngón tay tôi hơi run nhưng tôi vẫn cố nâng cằm hắn lên.
Lúc này, những người xung quanh bắt đầu hò hét, một thành viên ban chụp ảnh tận dụng cơ hội này nháy máy lia lịa.
“Không được, góc độ chưa đủ!”
“Mộc Nhĩ, em phải nghiêng về phía trước, đúng rồi, phải nghiêng thêm chút nữa.”
“Chung Nguyên, nghiêng về sau, nếu không Mộc Nhĩ sẽ nằm bò vào lòng cậu.”
“Đừng giả vờ xấu hổ nữa.”
“Biểu cảm, chú ý biểu cảm! Mộc Nhĩ, em có cần quấn lấy Chung Nguyên như thế không?”
“Chung Nguyên, cậu bị trêu chọc mà vui thế sao?”
Tôi thấy vô cùng khó chịu với tiếng hò hét của những người xung quanh, lén nhìn Chung Nguyên. Thằng cha này vẫn vui vẻ tự đắc như không có chuyện gì xảy ra, lại còn nhếch mép cười nữa chứ. Tôi tức giận vô cùng, ra sức nghiêng về phía trước, định bụng sẽ ngả ra ba mươi độ thật nhanh rồi thu người lại. Song Chung Nguyên không chịu hợp tác với tôi, trong lúc nghiêng về trước, tôi vô ý ngã vào hắn. Hắn vốn không đứng vững, bị tôi đụng vào, ngã nhoài ra sau.
Quan trọng là, hắn lại kéo tôi ngã theo. Lúc sắp chết còn kéo người ta chết theo, bạn thử nói xem hắn có nham hiểm hay không kia chứ.
Vậy là chúng tôi cùng ngã xuống đất trong một tư thế vô cùng hay ho.
Tên Chung Nguyên đó nằm dài trên đất, dang hai tay, ra vẻ vô tội lắm. Hắn chớp chớp mắt, nhếch mép cười nói: “Đầu Gỗ, cô nhiệt tình thật đó.”